Chương 37: Bắt Được Một Ngôi Sao Ca Nhạc Tương Lai 1

Edit by Chang

Tô Lạc Ương vừa nằm sấp xuống, bỗng nhiên, không biết từ lúc nào chỗ bên cạnh mình đã có thêm một người, Tô Lạc Ương bị dọa đến mức cả người co lại.

Người này đi đường không có tiếng động à? Xuất hiện bên cạnh cô lúc nào thế?

Là một cô gái có diện mạo thoạt nhìn rất tinh xảo, chẳng qua khuôn mặt cô ấy bị tóc mái dày um che khuất, làm người ta hoàn toàn không nhìn thấy sự xinh đẹp. Cô gái nhỏ cầm một quyển notebook, sau đó giơ đến trước mặt Tô Lạc Ương: “Chuyện, chuyện đó, tớ, tớ, tớ muốn…”

Tô Lạc Ương: “…”

Có thể tổ chức ngôn ngữ cho xong rồi nói chuyện với cô không, không biết làm vậy sẽ khiến người ta sốt ruột lắm à?

“Cậu, cậu, cậu có, không không, sao tôi cũng nói lắm rồi!” Tô Lạc Ương muốn dí mình một cái, sau đó nhìn về phía cô gái kia: “Cậu có chuyện gì sao?”

Cô gái bị câu nói lắp kia của Tô Lạc Ương làm cho xấu hổ đến mức trực tiếp đỏ mắt, vành mắt cũng đỏ hoen theo. Cô ấy lấy hết dũng khí mới dám đến trước mặt cô, sao cô lại chê cô thế!

Có lẽ nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng dưới tóc mái dày um kia, Tô Lạc Ương biết vừa rồi mình hơi quá đáng, chẳng qua cô ấy đột nhiên xuất hiện nên cô bị dọa thôi: “Chuyện đó, cậu đừng để bụng, không phải vừa rồi tôi cười nhạo cậu đâu, cậu xuất hiện đột ngột thế này nên tôi mới bị dọa sợ.”

Truy cập truyenhdt.com để đọc truyện nhanh và đầy đủ nhất

Tô Lạc Ương quơ chân múa tay giải thích một lúc!



“Phốc!” Bên tai truyền đến tiếng cười vô cùng dễ nghe, Tô Lạc Ương chỉ cảm thấy trong phút chốc đó năm tháng tĩnh lặng vô cùng.

Cô rũ mắt, là cô gái nhỏ này đang cười!

Cô gái kia thấy Tô Lạc Ương nhìn mình thì nụ cười hơi ngừng lại, sau đó khuôn mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng.

Tô Lạc Ương chửi thầm một tiếng, thẹn thùng quá rồi đấy, y như cây mắc cỡ!

“Tớ, tớ muốn cậu dạy tớ, dạy tớ những cách giải đề vừa rồi cậu viết trên bảng, có, có một ít cách tớ hiểu được, nhưng lại không biết giải, cậu, cậu có thể dạy dạy tớ không?” Nói, cô gái nhỏ không khỏi ngẩng đầu nhỏ lên, trước mặt là đôi mắt to xinh đẹp, chớp chớp thoạt nhìn cực kỳ trìu mến.

Tô Lạc Ương không tự chủ được vươn tay muốn bóp khuôn mặt cô ấy, mà cô cũng làm vậy thật. Lúc chạm vào gương mặt nhỏ nhắn kia, trong đầu đột nhiên hiện lên một số hình ảnh.

Vài giây sau, Tô Lạc Ương mở to mắt nhìn cô gái nhỏ, trên mặt ngập tràn vẻ không thể tưởng tượng được.

Vừa rồi cô thấy gì nhỉ, cô gái vừa chạm vào một chút sẽ thẹn thùng lại là ca sĩ nổi tiếng mấy năm sau!

Cô gái bị Tô Lạc Ương nhìn chằm chằm cũng có chút ngại ngùng: “Sao, sao thế?”

Tô Lạc Ương thu tay lại, sau đó lại chợt khuơ khuơ tay: “Không có gì không có gì đâu, chẳng qua nhìn cậu đáng yêu quá nên không nhịn được đấy!”



“Chuyện đó, cậu đồng ý dạy tớ không?” Trên mặt cô gái thoạt nhìn hiện lên vẻ khẩn cầu, nhưng dáng vẻ tôi thật sự rất muốn học kia làm người ta không khỏi cười vang.

“Tất nhiên là được rồi!” Tô Lạc Ương cười nói.

Thấy Tô Lạc Ương đồng ý, cuối cùng cô gái cũng nở nụ cười, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng cười nhẹ, âm thanh này êm tai vô cùng. Khó trách tương lai có thể trở thành ca sĩ nổi tiếng toàn thế giới.

Cô có tính là bắt được một ngôi sao ca nhạc tương lai không!

“Cậu cười gì thế?” Tuy Tô Lạc Ương đang đeo khẩu trang, nhưng cô gái vẫn có thể nhìn ra Tô Lạc Ương đang cười.

Lúc này Tô Lạc Ương mới hoàn hồn, áp sự vui mừng trên mặt xuống đáy lòng, cũng coi như vui vẻ vì cô gái này đi: “Không có gì, chúng ta bắt đầu đi, cậu muốn học công thức nào?”

“Cái này!” Cô gái tùy ý chỉ vào một công thức!

“À, cái này hả, cái này phải giải thế này…”

Thời gian ra chơi cực kỳ ngắn ngủi, rất nhanh đã đến giờ vào học. Nghe tiếng chuông vào học, trên mặt cô gái hoàn toàn không còn vẻ vui mừng nữa, cô gái thật sự không muốn về đâu.

Đến lúc Dương Lệ đã vào lớp mà cô gái nhỏ vẫn không chịu đi, Tô Lạc Ương nhẹ nhàng đẩy cô bé một cái: “Vào học kìa, cậu cứ về trước đi, lát nữa tan học chúng ta lại tiếp tục!”

Song cô gái nhỏ vẫn không nghe lời cô, cô ấy trở tay giữ chặt Tô Lạc Ương: “Chuyện đó, nơi này không có ai, vậy sau này tớ ngồi luôn nhé, coi như có thêm bạn!”