Edit by Chang
Sau khi gửi tin nhắn cho Kỳ Mặc Trần, vốn Tô Lạc Ương còn ghé trên bàn nghỉ ngơi một lát, nhưng có người lại không muốn cô được như nguyện!
Mấy nữ sinh do Lý Kỳ cầm đầu lại tới nữa. Lý Kỳ trực tiếp đi đến trước mặt Tô Lạc Ương, hung tợn nói: “Tô Lạc Ương, nếu cậu không đi gặp Lạc Trạch, tôi có rất nhiều cách để dạy dỗ cậu!”
Tô Lạc Ương: “…” Nhóm người này, muốn uy hϊếp người ta thì cũng nên có chút mới mẻ chứ?
Bị mấy người kia làm phiền, Tô Lạc Ương đứng lên, đè mũ lưỡi trai trên đầu xuống rồi đi ra ngoài: “Đi thôi!”
Tuy không quen nhìn thấy dáng vẻ tự cho mình là thanh cao của Tô Lạc Ương, song nghĩ đến chuyện lát nữa cô sẽ mất hết mặt mũi, tâm trạng không quá tốt cũng trở nên dễ chịu hơn.
Giả vờ, cứ giả vờ đi, đợi lát nữa đừng ném mặt mũi thảm quá đấy!
Hai tay Tô Lạc Ương cắm túi đi dọc hành lang dài, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh. Đó là cảnh tượng trên sân thể dục, có cô, có Lý Kỳ đang đứng bên cạnh, còn có một thiếu niên nữa, hình như là người nguyên chủ thích, Lạc Trạch!
“Sao lại không đi nữa? Cậu đã đồng ý với tôi sẽ đi gặp Lạc Trạch mà.” Lý Kỳ thấy Tô Lạc Ương dừng lại, cho rằng cô muốn đổi ý nên vội vàng nói.
Tô Lạc Ương nâng mặt, con ngươi mang theo tia sắc bén bắn thẳng đến Lý Kỳ, hình ảnh vừa hiện lên trong đầu kia khiến cô biết Lý Kỳ này không phải đơn thuần chỉ muốn để cô đi gặp Lạc Trạch, mục đích cuối cùng của cô ta là muốn nhục nhã cô trước mặt bạn bè!
Muốn chơi à? Bổn tiểu thư đây sẽ cố hết sức chơi với các cưng, đoạn tình sử kia của nguyên chủ cũng nên kết thúc rồi.
Hình ảnh trong đầu vừa rồi hoàn toàn xuất hiện một cách đột nhiên, tuy cô không biết vì sao thỉnh thoảng mình sẽ nhìn thấy một ít cảnh tượng tương lai. Nhưng cô biết năng lực xuất hiện ngẫu nhiên này hoàn toàn có thể cho mình biết tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì, nói cách khác cô có thể thay đổi một ít chuyện sẽ xảy ra.
Tô Lạc Ương không để ý tới Lý Kỳ, cô chỉ chăm chăm đi về phía trước.
Lúc bọn cô đến sân thể, quả nhiên ở đó có không ít người vây quanh. Tô Lạc Ương ngước mắt nhìn qua, một thiếu niên mặc đồng phục màu trắng đang ngồi xếp bằng chính giữa sân, đang ôm một chiếc ghi ta trong lòng ngực, chung quanh có không ít cô gái nhỏ dùng vẻ mặt ái một nhìn cậu ta.
Tô Lạc Ương nhìn người đang đàn ghi-ta kia, tuổi còn trẻ, biết đàn ghi-ta, diện mạo cũng không tồi. Loại trai trẻ như ánh mặt trời này đúng là hấp dẫn không ít cô gái nhỏ, chỉ tiếc, vẫn không khiến cô mảy may.
“Nhường một chút nào!” Lý Kỳ dẫn theo Tô Lạc Ương trực tiếp ngăn đám nữ sinh kia lại, rất nhiều cô gái đang ngắm trai đẹp bị người ta cắt ngang thì trên mặt hiện lên vẻ khó chịu. Nhưng lúc nhìn thấy đó là Lý Kỳ, sự bực tức kia rất nhanh đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lý Kỳ là chị đại có tiếng trong trường, cũng là một trong những người ủng hộ Lạc Trạch, trường học này không có mấy ai dám đυ.ng đến cô ta.
Lúc Lý Kỳ đứng trước mặt thiếu niên mặc đồ trắng, sự không kiên nhẫn trên mặt lập tức biến mất, giọng nói cũng đặc biệt ép cho nhẹ hết mức: “A Trạch, nhìn xem tớ dẫn ai tới này!”
“…”
Thiếu niên được Lý Kỳ gọi là A Trạch ngẩng mặt lên, lúc này mặt trời chiếu xuống nắng bức, những tia nắng chiếu xuống trên mặt cậu ta giống như mạ thêm một tầng kim quang.
Tô Lạc Ương nhìn những nữ sinh cố chịu nắng gắt trên đỉnh đầu chỉ vì muốn xem một thiếu niên đánh đàn ghi-ta, đám người kia vừa nhìn Lạc Trạch đã hưng phấn đến mức đấm ngực dừng chân, chẳng lẽ chỉ có một mình cô thấy nóng sao?
“Nóng quá, về đây!” Tô Lạc Ương nhíu mày nói, xoay người bắt đầu rời đi.
Gặp quỷ gì chứ! Cô nói muốn gặp tên đàn ông làm vẻ này lúc nào, không phải anh lì lợm la liếʍ để tôi tới à?