Chương 52

Trên mặt đại trưởng lão không có chút biểu tình nào, hắn hơi híp mắt, ánh mắt đảo qua Diệp Lăng, ngay sau đó thẳng tắp nhìn về phía nhị trưởng lão nói: “Đêm qua, có bốn sát thủ xông vào Diệp gia, ý đồ mưu hại ta và gia chủ. Việc này, nhị trưởng lão ngươi có biết không?”

Câu hỏi của đại trưởng lão thực sự khiến Diệp Lăng ngây ngẩn cả người.

Nhị trưởng lão nhíu mày, không biết chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt ông lướt qua Diệp Lăng với một chút lo lắng. Khi xác định Diệp Lăng không bị thương, ông mới trầm giọng nói: “Ta bế quan nhiều ngày, không biết việc này. Trong Lẫm Thành, lại có người dám mạo phạm đến Diệp gia?”

“Không biết việc này?” Đại trưởng lão chợt cười lạnh một tiếng, nói: “Phóng mắt toàn bộ Diệp gia, chỉ có ngươi, ta và gia chủ ba người có thể cầm quyền. Nếu ta và gia chủ đều chết thảm trong nhà, đại tiểu thư còn quá nhỏ, vậy quyền lực của Diệp gia này sẽ rơi vào tay ai?”

Dù đại trưởng lão chỉ đang dò hỏi, nhưng lời nói của ông đã khiến mọi người ở đây đều hiểu rõ.

Nếu đại trưởng lão và Diệp Lăng đều chết, quyền lực trong Diệp gia chắc chắn sẽ rơi vào tay nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão thần sắc trầm xuống, hỏi: “Đại trưởng lão, ngươi nói lời này có ý nghĩa gì?”

“Nhị trưởng lão, ý của đại trưởng lão đã rất rõ ràng. Thông minh như ngươi, chẳng lẽ còn nghe không rõ?” Một bên, Diệp Huân với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhị trưởng lão, mày liễu nhăn lại, nói: “Nhị trưởng lão, ngươi là không hiểu rõ, hay là giả vờ không hiểu? Diệp gia xưa nay đối với ngươi không tệ, ngươi đã là trưởng lão tôn quý, phụ thân luôn kính trọng ngươi, nhưng không ngờ rằng ngươi lại có dã tâm như vậy, không cam lòng với vị trí trưởng lão, còn muốn mưu quyền!”

Nhị trưởng lão ánh mắt sắc bén, lập tức quét về phía Diệp Huân, lớn tiếng nói: “Ta làm việc xưa nay không thẹn với lương tâm, chưa từng tổn hại đến Diệp gia. Diệp Huân, ngươi dám bôi nhọ ta như vậy sao?!”

Bị ánh mắt của nhị trưởng lão trừng đến, Diệp Huân trái tim run rẩy, tỏ ra ủy khuất, trốn về phía Đoạn Thiên Nhiêu. Hai mắt đẫm lệ, nàng nắm lấy ống tay áo của Đoạn Thiên Nhiêu, nói: “Đoạn lang... Ta sợ quá.”

Đoạn Thiên Nhiêu lập tức giơ tay, trấn an vỗ nhẹ vào tay nhỏ của Diệp Huân, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn nhị trưởng lão nói: “Nhị trưởng lão, ta từng kính trọng ngươi vì ngươi là nhị trưởng lão của Diệp gia, và cũng luôn nể phục thực lực của ngươi. Nhưng ngươi là nam tử, nên có trách nhiệm của nam tử. Những việc xảy ra ở Diệp gia hôm qua, cả Lẫm Thành đều đã nghe thấy. Diệp bá phụ và đại trưởng lão cùng bị ám sát, nếu không có lợi ích, ai dám động tay vào Diệp gia? Chỉ có ngươi... mưu toan cướp lấy vị trí gia chủ, mới có thể làm ra những chuyện súc sinh như vậy.”

Nhị trưởng lão sắc mặt hoàn toàn âm trầm xuống, trong lòng bực bội không thôi. Hắn vừa mới xuất quan, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, giờ phút này lại bị cáo buộc một tội danh nặng nề. Hắn nhìn thấy Diệp Huân cùng Đoạn Thiên Nhiêu thân mật như vậy, ánh mắt tức thì càng thêm trầm xuống.

“Đoạn Thiên Nhiêu, ngươi rõ ràng là vị hôn phu của Diệp Khanh Đường, hiện giờ lại cùng Diệp gia dưỡng nữ Diệp Huân thông đồng với nhau! Ngươi nghĩ rằng như vậy là có thể qua mắt ta sao?” Nhị trưởng lão lạnh lùng nói, trong giọng nói chứa đựng sự tức giận và không thể chấp nhận.

Đoạn Thiên Nhiêu nghe vậy, lập tức cảm thấy áp lực đè nặng, nhưng hắn cũng không thể làm gì khác ngoài việc đứng im lặng, chỉ có thể hướng về Diệp Huân bên cạnh tìm kiếm sự an ủi.

Nhị trưởng lão một lòng si mê võ học, vẫn chưa thành thân và không có con cái. Hắn sớm đã coi Diệp Khanh Đường như cháu gái của mình. Hiện giờ, nhìn thấy hai người thông đồng bên nhau, còn luôn miệng đổ bát nước bẩn lên người hắn, lòng hắn tức thì dâng lên cơn giận, thình lình nheo lại hai mắt.

Một cổ cường đại hơi thở chợt từ nhị trưởng lão quanh thân khuếch tán ra, như một cơn sóng cuộn mạnh mẽ, trong nháy mắt đã đánh bay những tên thị vệ đang giữ chặt hắn. Không khí xung quanh lập tức trở nên nặng nề, như thể áp lực từ sự tức giận của hắn lan tỏa ra.

“Trẻ con, cũng dám bôi nhọ ta!” Nhị trưởng lão lạnh lùng quát, ánh mắt sáng rực như lửa, mang theo sự khinh bỉ và phẫn nộ.