Diệp Khanh Đường khi nhận được tin tức không khỏi hơi sửng sốt, nhưng một khắc cũng không dừng lại. Nàng lập tức cưỡi lên một con tuấn mã, ra roi thúc ngựa hướng tới nơi nhị trưởng lão đang bế quan mà chạy đến.
Kiếp trước, nhị trưởng lão xuất quan là vào lúc Diệp Lăng chết một đêm trước đó. Khi đó, Diệp Khanh Đường còn trầm tĩnh bên cạnh phụ thân, thì bị đại trưởng lão mạnh mẽ đưa tới nơi này. Lúc ấy, Diệp Khanh Đường còn đang suy nghĩ chờ nhị bá bá xuất quan, để giúp nàng điều tra sát thủ đã gϊếŧ phụ thân, nhưng lại không ngờ…
Nhị trưởng lão vừa mới ra khỏi cửa, đại trưởng lão liền trực tiếp đến tiếp cận, dùng tội danh mưu hại gia chủ để buộc tội nhị trưởng lão, yêu cầu chém gϊếŧ ông.
Nhưng…
Ở kiếp trước, Diệp Khanh Đường mơ hồ không rõ, căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Với thực lực yếu kém của mình, cô hoàn toàn không thể phản kháng trước cơn thịnh nộ của đại trưởng lão. Dù có lòng muốn cứu nhị trưởng lão, nhưng cô lại bị đại trưởng lão làm ngơ, chỉ sai người kéo cô sang một bên, để cô chứng kiến cảnh nhị trưởng lão bị gϊếŧ hại.
Cho đến ngày nay, Diệp Khanh Đường vẫn rõ ràng nhớ rõ hình ảnh nhị trưởng lão chết ngay trước mặt mình.
Diệp Khanh Đường hít sâu một hơi, quét qua trong đầu những hồi ức, không ngừng thúc giục dưới háng con ngựa gia tốc.
Nàng không ngờ đại trưởng lão lại sẽ nhanh chóng chạy tới nơi này trước.
Nếu Diệp Khanh Đường không nhớ lầm, lần này khi nhị trưởng lão xuất quan, đại trưởng lão không chỉ tự mình dẫn người đi trước mà còn mời Diệp Huân thỉnh động Đoạn gia cùng vài vị trưởng lão, mục đích chính là muốn gϊếŧ nhị trưởng lão ngay khi ông vừa xuất quan!
Diệp Khanh Đường ra roi thúc ngựa, gấp rút lao đi.
Mà ở ngoài Lẫm Thành, khu vực bế quan của Diệp gia cũng đã tụ tập không ít người.
Đại trưởng lão đứng với hai tay bối lại phía sau, nhìn vào cánh cửa đá khép chặt, trong mắt ẩn hiện một tia hàn quang.
“Đại trưởng lão, nếu cứ tiếp tục như thế, nhị trưởng lão sẽ sớm ra ngoài thôi.” Diệp Huân đứng bên cạnh đại trưởng lão, mỉm cười lên tiếng.
Đại trưởng lão hơi gật đầu, ánh mắt lướt qua Diệp Huân, rồi dừng lại ở Đoạn Thiên Nhiêu, người đứng bên cạnh Diệp Huân. Hôm nay, Diệp Huân đã mượn danh nghĩa của Đoạn Thiên Nhiêu, vị hôn thê, để kêu gọi đại trưởng lão trừng trị những kẻ phản bội trong Diệp gia, đồng thời cũng thỉnh các trưởng lão của Đoạn gia cùng đến đây.
Nhị trưởng lão thực lực không tầm thường, đại trưởng lão cũng chưa chắc có mười phần nắm chắc để có thể bắt được ông. Chính vì vậy, lúc này mới thỉnh mời vài vị trưởng lão của Đoạn gia cùng nhau tiến đến. Gần đây, việc nhị trưởng lão khiến mọi người khϊếp sợ, thứ hai là để tạo dựng danh tiếng. Dị biến xảy ra, khi nhị trưởng lão bị hạch tội, việc diệt trừ ông sẽ cần có chứng minh từ các vị trưởng lão của Đoạn gia.
Chỉ có điều, tội danh này thật giả không quan trọng đối với Đoạn gia.
Hiện tại, Diệp Du đã trở thành tông chủ nhập thất đệ tử của Vân Tiêu Tông, vì vậy địa vị của đại trưởng lão trong Đoạn gia càng trở nên quan trọng hơn. Hơn nữa, Diệp Huân và đại trưởng lão có mối quan hệ thân thiết, Đoạn gia cũng sẵn lòng cấp cho họ một chút mặt mũi.
“Hôm nay làm phiền các vị trưởng lão Đoạn gia,” đại trưởng lão nhìn các trưởng lão của Đoạn gia, chắp tay nói.
Đoạn gia trưởng lão cười nói: “Khách khí quá rồi. Đoạn gia và Diệp gia cùng là tam đại thế gia của Lẫm Thành, lại có mối quan hệ thân thiết. Hiện giờ Diệp gia gặp phải loại sự tình này, chúng ta Đoạn gia tự nhiên sẽ mừng rỡ giúp đỡ một phen, cũng như lấy việc này để cảnh cáo những kẻ mưu đồ gây rối.”
Đại trưởng lão mỉm cười đáp: “Diệp gia gặp phải những lời gièm pha như vậy, ta thân là đại trưởng lão cũng cần phải quản lý để tránh bị lộ.”
“Đại trưởng lão, sao ngươi lại nói như vậy? Ngươi đã làm rất tốt. Dù ngươi là trưởng lão, nhưng cũng không thể nhìn chung mọi thứ, và ngươi cũng suýt mất mạng vì chuyện này. Ta thấy hôm nay sắc mặt của đại trưởng lão vẫn còn tốt, vết thương trên người hẳn là không quá nặng, đúng không?” một vị trưởng lão của Đoạn gia hỏi.
“Còn tốt, chỉ là chút da thịt thương thôi.” Đại trưởng lão chậm rãi mở miệng, ánh mắt lướt qua bên xe ngựa của Diệp gia. Khi thấy Diệp Lăng từ trên xe ngựa chậm rãi đi xuống, ông liền không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá.