Chương 27

Còn ở trong Trân Bảo Các, Diệp Khanh Đường hoàn toàn không hề hay biết, trên cao lầu phía trên có một đôi thâm trầm con ngươi đang lặng lẽ dõi theo từng cử động của nàng.

Mộ Túc đứng bên Hàn Thương Minh trong một căn phòng tối tại Trân Bảo Các, nhìn Diệp Khanh Đường, trong lòng tràn ngập sự tò mò về thiếu nữ dung mạo khuynh thành này.

Đây có phải là Yêu Đế chi tâm ký túc giả không?

Mộ Túc không khỏi nhớ lại, khi rời khỏi Diệp gia đêm qua, Hàn Thương Minh đã hỏi mình câu đó.

Điện hạ định cùng nữ tử như vậy sinh... khụ...

Mộ Túc trộm nhìn thoáng qua Hàn Thương Minh, chỉ thấy ánh mắt của Hàn Thương Minh vẫn luôn tập trung vào Diệp Khanh Đường, hoàn toàn không nhận ra sự dao động trong nội tâm của cấp dưới.

Bên trong Trân Bảo Các, nơi chứa vô số bảo vật quý hiếm, Diệp Khanh Đường không chỉ giúp Trân Bảo Các tìm được khuất thảo mà còn được hưởng chiết khấu khiến nhiều người phải thèm thuồng. Tự nhiên nàng sẽ không khách khí trong việc lựa chọn.

Quản sự, do đã nhận lệnh từ Mộ Túc, giờ đây đích thân dẫn Diệp Khanh Đường lựa chọn các món bảo vật. Ban đầu, quản sự nghĩ rằng Diệp Khanh Đường sẽ nhân cơ hội này chọn lấy vài món quý giá. Thế nhưng, không ngờ nàng lại đột nhiên dừng chân trước một quầy vắng bóng người hỏi thăm.

“Đây là phù tháp?” Diệp Khanh Đường chỉ vào trên quầy, nơi bày biện những viên đá cuội lớn nhỏ màu bích sắc, hỏi.

Quản sự liếc mắt nhìn qua, gật gật đầu.

Phù tháp là sản phẩm do ngũ giai linh thú tạo ra. Ngũ giai linh thú có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, yêu cầu hơn trăm người mới có thể thành công bắt được. Thế nhưng, phù tháp lại có phần rườm rà.

Phù tháp có độ cứng cực cao, đao thương cơ bản khó có thể hao tổn nửa điểm. Dù rằng việc đánh chết ngũ giai linh thú rất khó khăn, nhưng giá cả của phù tháp cũng vì thế mà ngẩng cao. Chỉ có điều, đến nay cũng không ai biết tác dụng của phù tháp này là gì. Nó chỉ được dùng để trang trí, không lộng lẫy như những viên đá quý. Ngoài một vài thế gia mua sắm một hai viên để làm cảnh, thì hầu như không có ai hỏi thăm.

Thế nhưng ánh mắt của Diệp Khanh Đường lại rõ ràng bị những viên phù tháp đó thu hút. Đối với người khác mà nói, thứ này có vẻ vô dụng, nhưng đối với nàng, tác dụng của nó lại có thể lớn lao đến mức không thể tưởng tượng!

“Các ngươi nơi này có bao nhiêu phù tháp?” Diệp Khanh Đường hỏi.

Quản sự không rõ vì sao Diệp Khanh Đường lại có hứng thú với loại tích lũy phù tháp này, chỉ cho rằng nàng tò mò, “Đại khái có mười mấy cái tả hữu.”

Thứ này rất khó bán ra, Trân Bảo Các một năm cũng khó mà bán được một viên, nhưng thật ra trữ hàng không ít.

Diệp Khanh Đường sờ sờ cằm, đáy mắt hiện lên một mạt vui mừng, “Ta đều phải.”

“……” Quản sự thiếu chút nữa trừng mắt đến mức rớt xuống đất.

“Đều phải?”

“Diệp tiểu thư, viên phù tháp này chỉ một viên đã phải một ngàn kim, ngươi xác định?”

Diệp Khanh Đường gật gật đầu.

“……” Quản sự vẻ mặt mộng bức.

Vốn tưởng rằng với mức giảm giá 20% Diệp Khanh Đường sẽ chọn lựa vài món đồ quý giá, không ngờ rằng vị đại tiểu thư này lại muốn một đống phù tháp, thứ không khác gì một cục đá!

Mười mấy viên phù tháp, đó chính là thượng vạn lượng hoàng kim!

Mua một đống đá như vậy về, thật sự là quá hoang phí!

Quản sự còn chuẩn bị khuyên bảo một phen, nào ngờ Diệp Khanh Đường lại trực tiếp đặt mười khối gạch vàng lên quầy. Lúc này, quản sự thật sự không thể nói nên lời.

Bất đắc dĩ, quản sự chỉ có thể đón nhận và mang hết số phù tháp trong Trân Bảo Các ra.

Tổng cộng có mười bảy viên phù tháp, tổng giá trị lên tới một vạn bảy ngàn kim. Cộng thêm chiết khấu, Diệp Khanh Đường chỉ phải trả một vạn ba ngàn sáu. Quản sự có lẽ cảm thấy những viên phù tháp này quá hố người, nên đã hào phóng giảm giá xuống còn một vạn ba.

Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn cảm thấy như mình đã hố Diệp Khanh Đường.

Nhưng khi cầm những viên phù tháp, đáy mắt Diệp Khanh Đường lại tràn đầy ý cười.