Chương 2: tái sinh trở về (1)

Trong không gian yên ắng, đau đớn tê tâm liệt phế thống khổ ở Diệp Khanh Đường quanh thân lan tràn mở ra, dường như muốn đem nàng nháy mắt nuốt hết, trong giây lát nàng mở to đôi mắt, tất cả trước mắt sớm không phải hình ảnh tuyết trắng xóa bao trùm Lăng Vân Phong.

"Đường Đường, ngươi cuối cùng cũng tỉnh." mệt mỏi thanh âm ở Diệp Khanh Đường bên tai vang lên.

Thời điểm Diệp Khanh Đường nghe được âm thanh kia , trong lòng đột nhiên run lên.

Âm thanh này......

Đã có bao nhiêu năm nàng chưa từng nghe qua?

Theo bản năng, Diệp Khanh Đường đưa mắt nhìn lại, thình lình thấy được, đứng ở một bên là khuôn mặt một nam tử trung niên hiện lên vẻ tiều tụy.

"Phụ thân......" Diệp Khanh Đường khó có thể tin đôi mắt trừng lớn, quả thực không thể tin điều chính mình nhìn đến, nàng chợt muốn giãy giụa đứng dậy thế nhưng trung niên nam tử lại vội vàng đem nàng đỡ lại.

Gia chủ Diệp gia-Diệp Lăng lo lắng nhìn nữ nhi của mình, lo lắng sốt ruột mở miệng nói: "Đường Đường, sau khi linh căn nát thân thể con còn chưa hoàn toàn khôi phục, cần tiểu tâm dưỡng, chớ có vội vã ngồi dậy."

Diệp Khanh Đường hai mắt hơi hơi trợn to, tất cả trước mắt, làm nàng cực kì khϊếp sợ.

Sao lại thế này?

Nàng không phải đã tự bạo trái tim ở tại Lăng Vân Phong? Như thế nào còn chưa có chết?

Phụ thân hắn...... Không phải tại 300 năm trước, cũng đã bị Đại Trưởng Lão hạ độc thủ, hiện tại...... Như thế nào...

Liên tiếp nghi vấn, ở Diệp Khanh Đường trong đầu không ngừng trào lên, ánh mắt nàng nhìn qua một bên, lúc này mới chú ý tới chính mình ở địa phương hiện giờ, rõ ràng chính là khuê phòng của nàng mấy trăm năm về trước ở Diệp gia.

"Đường Đường, cho dù ngày sau, không có linh căn, vi phụ cũng sẽ chiếu cố tốt con, con không cần đi quản người khác nói cái gì, chỉ cần an tâm dưỡng bệnh liền tốt." Diệp Lăng chưa từng phát hiện Diệp Khanh Đường dị thường, chỉ cho là nàng chấn kinh quá độ, mới thất thần.

Chỉ có Diệp Khanh Đường chính mình mới biết được, giờ này khắc này nội tâm nàng có bao nhiêu chấn động.

Nàng chẳng những không có chết, thế nhưng còn về tới Diệp gia 300 năm trước!

Nhìn trước mắt phụ thân, Diệp Khanh Đường hốc mắt không khỏi ướt, kiếp trước nàng yếu đuối vô năng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình phụ thân cùng yêu thương chính mình Nhị bá bá bị Diệp Du gia gia, Diệp gia Đại Trưởng Lão hãm hại đến chết, hiện giờ nàng lại không nghĩ thế nhưng nàng thật sự đã trở lại!

Diệp Khanh Đường hơi hơi ngồi dậy, nhìn phụ thân đầy mặt lo lắng, nàng nỗ lực bình phục cảm xúc của mình.

Đời trước, tại giờ phút này nàng vừa mới bị Diệp Du cướp đi linh căn, lại vì Đại Trưởng Lão lấy phụ thân tánh mạng uy hϊếp nên không dám nói ra chân tướng với phụ thân, chỉ có thể che giấu nói chính mình cực phẩm linh căn là tự nghiền nát.

Kiếp trước Diệp Khanh Đường, cho rằng chỉ cần chính mình nhịn xuống này phân khuất nhục là có thể bảo vệ phụ thân an toàn, không nghĩ tới...... Khống chế Diệp gia đại bộ phận quyền lực Đại Trưởng Lão, đã sớm đã âm thầm ở trong thức ăn của phụ thân hạ mạn tính độc dược, Đại Trưởng Lão chẳng những muốn cho Diệp Du đoạt nàng linh căn, càng là muốn lộng chết phụ thân nàng, trở thành gia chủ danh chính ngôn thuận của Diệp gia!

Trách chỉ trách kiếp trước Diệp Khanh Đường quá mức đơn thuần.

"Đường Đường, nếu con đã tỉnh, liền tranh thủ nhân lúc thuốc còn nóng mau uống." Diệp Lăng chưa từng phát hiện nữ nhi biến hóa, chỉ lo một lòng che chở bưng tới chén thuốc còn bốc khói nghi ngút.

Diệp Khanh Đường tiếp nhận phụ thân truyền tới chén thuốc nóng hổi, nhìn chén thuốc bên trong hiện lên chính mình ảnh ngược nàng không khỏi hơi sửng sốt.

Ảnh ngược bên trong thiếu nữ có tinh xảo ngũ quan, chính là ở kia phía trên khuôn mặt nhỏ vốn dĩ nên trắng nõn khả ái, không ngờ có một khối bớt màu đỏ đậm lớn bằng bàn tay, kia vết bớt kéo dài qua nửa cái gò má nàng, hoàn toàn phá hủy sự mỹ lệ vốn có trên gương mặt, thậm chí có thể nói vì vậy mà trở nên xấu xí dị thường.

--------------------------------------

Tình hình là tui mới tập tành edit mí ché ơi mà thấy sao chông gai quá "cú tui trời ơi, chết tui trời ơi"🙀