Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Ly Hôn 1950

Chương 31:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Hye Jin

Hai người phụ nữ lôi kéo tay nhay dọc theo đường thôn nhỏ chạy về phía trước, vừa chạy vừa thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu cũng không ngừng lại.

Đàm Tú Phương trong lòng đặc biệt cao hứng, chờ trở lại Chu gia thôn cô phải kêu lớn tiếng lên, đem chuyện này toàn thôn phải biết, càng ầm ĩ càng náo nhiệt càng tốt. Còn cô ư? Cô chỉ cần giả bộ hồ đồ, cái gì cũng không phát hiện ra được. Đến lúc đó toàn thôn đều đoán được âm mưu của bọn họ. Vợ chồng họ Chu kia phải cố kỵ ảnh hưởng đến Chu Gia Thành, bọn họ tạm thời không dám xuống tay với cô.

Chỉ cần chờ thêm một chút, chờ Chu Gia Thành trở về đề việc ly hôn, hắn ở trong thành cưới vợ khác dấu không được. Chu gia sẽ không nghĩ đến chuyện gả cô ra ngoài nữa, cảnh thái bình giả tạo. Cô còn có thể giả đáng thương giả thảm, đòi thêm Chu Gia Thành một mớ tiền.

Chu Đại Toàn keo kiệt, luyến tiếc đưa tiền cho cô. Còn Chu Gia Thành ở bên ngoài nhìn thấy "chuyện đời" rồi khẳng định sẽ sẵn sàng bỏ ra một khoản tiền để mua lấy thanh danh tốt, tống cổ cô đi.

Chờ đã, từ từ phía trước là ai? Như thế nào cô mới nghĩ đến Chu Gia Thành, cô giống như nhìn thấy Chu Nhị Cẩu.

Đàm Tú Phương dụi dụi mắt, cô thật đúng là nhìn không lầm. Chu Gia Thành hắn đang cưỡi một con ngựa màu đỏ mận, trên eo đeo một cái súng gỗ, hướng hắn đi là từ thành tới.

Nói cách khác, hắn từ trong thành đã trở lại.

Đàm Tú Phương ngây ngẩn cả người, chạy tới: "Anh Nhị Cẩu..."

Chu Gia Thành đã lâu không nghe thấy cái tên gọi quen thuộc này, đầu óc phát ngốc không được tự nhiên, may mắn là chiến hữu ở giao lộ đằng trước kia tách ra, bằng không ném hết mặt mũi.

Hắn nhìn người phụ nữ đang chạy về phía mình, hay một cô gái gầy gò, hồi lâu sau mới cẩn thận nhận diện, hắn mới nhớ ra thân phận của đối phương, trong lòng tức khắc xấu hổ: "Cô ... cô là Tú Phương?"

Đàm Tú Phương lập tức cười nói: "Anh Nhị Cẩu, anh vẫn còn nhớ em sao."

Chậm nữa nhịp, chị dâu cả họ Lưu mới nhìn thấy Chu Gia Thành trở lại, vừa mừng vừa sợ, vui chính là Chu Gia Thành có bản lĩnh, có thể dễ dàng mang Chu Tiểu Lan trở về, sợ hãi là nếu có chuyện gì xảy ra với Chu Tiểu Lan, khoản này là tính trên đầu bọn họ.

Bất quá tình hình hiện tại cô không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, phải nhanh chóng nói với Chu Gia Thành chuyện này, chị dâu cả Lưu gia nhanh chóng chạy lên, xoa xoa bất an mà nói: "Em họ, chị là chị dâu nhà cậu cả em, chị có ...."

Lời còn chưa kịp nói hết thì Đàm Tú Phương ở bên cạnh đã che giọng kích động: "Anh Nhị Cẩu, anh là đến đón em sao? Anh thật tốt!"

Chu Gia Thành hoàn toàn ngẩn ra, không biết nên phản ứng như thế nào, sửng sốt một chút nói: “Chúng ta về nhà trước đi rồi nói xong.”

Về nhà hắn phải biết chuyện xảy ra thế nào đã.

Đàm Tú Phương gật đầu thông cảm: "Được rồi, anh cũng đừng có trách Tiểu Lan, Tiểu Lan em ấy ... Em ấy thật là lâu chưa mặc quần áo mới, nhìn thấy quần áo mới nên động tâm."

Trước mặt gã Chu Gia Thành này, cô dựng lên hình tượng ngốc nghếch đến mức bị bán đi còn thay người khác đếm tiền, quay đầu lại Chu Gia Thành sẽ không nghi ngờ toàn bộ chuyện này do cô làm nên. Hết thảy là Chu Tiểu Lan tự làm tự chịu.

Chu Gia Thành vừa nghe xong liền biết, nhất định là em gái mình lại bắt nạt Đàm Tú Phương, ở nhà trước kia cũng y như vậy. Lặng lẽ thở dài, hắn nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ mua quần áo mới cho các người."

Hắn trong lòng thổ thẹn, không để ý đến việc tốn chút tiền tống tổ Đàm Tú Phương đi.

Đàm Tú Phương ngượng ngùng cười cười: "Mua cho Tiểu Lan là được, em, em còn quần áo để mặt, không cần phải."

Chị dâu cả ở sau lưng nghe thấy mấy lời ngu xuẩn hết chỗ nói gấp đến độ không được, dứt khoát gọi Chu Gia Thành: "Em họ, em xuống ngựa chị có chuyện đặc biệt quan trọng muốn nói với em."

Chu Gia Thành thấy sắc mặt của người phụ nữ kia không đúng lầm, hoàn toàn không vì mình mà cao hứng, suy đoán sự tình không nhỏ, vội vàng xoay người nhảy xuống ngựa: "Chuyện gì?"

Chị dâu cả họ Lưu liếc mắt nhìn Đàm Tú Phương chỉ lo vui vẻ, cái gì cũng không phát hiện ra, có điểm rối rắm.

Chu Gia Thành thấy vậy, tháo cái bình nước quân dụng trên lưng ngựa đưa cho Đàm Tú Phương: "Tú Phương, tôi có chút khát, đi lấy cho tôi miếng nước."

“Được.” Đàm Tú Phương biết hắn muốn cô dịch đi chỗ khác, nhanh chóng đồng ý cầm ấm nước liền đi.

Khi hai người họ thấy cô vừa đi mới nhanh chóng đem sự tình nói một lượt: "Gia Thành em mau đi cứu cứu Tiểu Lan, em ấy bị người mang đi."

"Người nào táo tợn như vậy? Có phải là thổ phỉ quanh đây không?”

Chu Gia Thành tức giận, nếu mà gặp phải thổ phỉ hung mãnh thì hắn cần trở về thành gọi viện binh."

Chị dâu cả Lưu xấu hổ lắc đầu, e sợ Đàm Tú Phương trở về nghe được, toàn bộ câu chuyện nói thành ngắn gọn nhất: ".... Lầm người, người ta đem Tiểu Lan đi rồi, nếu là chờ vào bái đường động phòng thì chậm mất, mau đi cứu em ấy đi."

Chu Gia Thành sắc mặt lập tức đen lại thành đáy nồi, làm sao lại như vậy, hắn trở về nghênh đón hắn là cái chuyện này?

Kìm nén cơn giận, hắn lật người leo lên lưng ngựa không nói lời nào, nhấc cái súng gỗ quay đầu ngựa ngược hướng mà chạy.
« Chương TrướcChương Tiếp »