Editor: Hye Jin
Lời này rơi xuống đất, sắc mặt của Chu Đại Toàn và Lưu Thải Vân càng trở nên xấu xí, trên mặt nụ cười thu liễm lại, thấp thỏm bất an mà nói: "Cha mẹ có phải có đã làm gì không đúng sao?"
Đúng cái gì mà đúng? Việc này mà ồn ào ra ngoài không phải đem hai vợ chồng bọn họ lên lò nướng mà nướng sao?
Chu Đại Toàn và Lưu Thải Vân nghẹn khuất cực kỳ, chính là Đàm Tú Phương là một mảnh "hảo tâm", bọn họ không dám phát hỏa, chỉ có thể chính mình nghẹn.
Chu Đại Toàn tức giận đến trán đau, tức giận cọc cằn nói: "Không có."
Nghe vậy, Đàm Tú Phương dường như không nhìn thấy vẻ mặt nghẹn khuất của ông ta, cười cười: "Vật thì tốt rồi, con vừa rồi còn nghe thím ba nói, làng trên xóm dưới nào tìm ra được cha mẹ thiện lương như cha mẹ, mọi người đều đang khen ngợi cha mẹ, là con ..."
“Được rồi, chúng ta đã biết, cô ra ngoài đi." Chu Đại Toàn thật sự không muốn nghe Đàm Tú Phương nói chuyện nữa.
Đàm Tú Phương vẫn đứng yên, cười xấu hổ, có chút ngượng ngùng: "Cha, mẹ, Gia Thành sắp trở lại, con muốn may quần áo mới cho anh ấy, trong nhà có vải mới không?"
Tú Phương nhắc nhở Lưu Thải Vân rằng con trai bà ta sắp về rồi, bà ta là mẹ nên biểu hiện một chút, làm một thân quần áo, giày gì đó. Bất quá từ khi Đàm Tú Phương vào cửa, Lưu Thải Vân lấy lý do mắt không tốt, đem cái này đẩy lên đầu của cô.
Đã mấy năm rồi cô không đυ.ng đến kim khâu, Lưu Thải Vân không muốn làm, sợ mình làm không tốt nên đành lòng giao công việc này cho Đàm Tú Phương. Bất quá hiện tại trong nhà không có vải mới.
Chu Đại Thành nhìn thấy dáng vẻ do dự của Lưu Thải Vân, hắn hiểu nguyên nhân, liền nói: "Đưa tiền cho Tú Phương làm sớm đi, đừng chờ Gia Thành về cái gì cũng không chuẩn bị tốt."
Đàm Tú Phương đáp ứng ngay lập tức: "Vâng, con sẽ làm trước khi làm tiệc rượu, đưa cho Tiểu Lan để Tiểu Lan đưa về."
Cái này không sợ vải đi đến nhà người khác, cho nên Lưu Thải Vân thống khoái mà giao tiền.
Đây là lần đầu tiên Đàm Tú Phương nhận tiền từ Chu gia. Trong lòng hưng phấn cực kỳ, có tiền cô mới có thể có chỗ dừng chân trong thành, bằng không vào thành ở chỗ nào, ăn cái gì?
Đến nỗi làm quần áo cho Chu Nhị Cẩu? Ha ha nằm mơ đi, chờ hắn trở về, Chu gia loạn thành một đám, phỏng chừng chẳng ai nhớ đến cái chuyện này nữa. Tiền này là tiền của cô, có điều phải nói hai vợ chồng Chu Đại Toàn quá là keo kiệt, cho cô một chút tiền mà thôi, phỏng chừng vào thành tiêu cũng không được hai ngày, muốn kiếm nhiều hơn phải trông cậy vào Chu Nhị Cẩu a!
Nhìn thấy bóng lưng cô cười đi ra ngoài, Lưu Thải Vân tức giận đến mức tim đau nhói, cô hét lên: "Không được, tôi phải nhanh chóng đưa tai họa này đi. Tôi thực sự không muốn nhìn thấy nó ở đây một ngày nào nữa."
Chu Đại Toàn xoa xoa trán: "Ngày mai để Tiểu Lan đi cùng nó về nhà mẹ đẻ bà đi. Bà ngầm dặn dò Tiểu Lan vài câu, để Tiểu Lan nhìn chằm chằm nó, nó có cái gì khác thường thì nói với anh chị bà."
Lưu Thải Vân có điểm không để bụng: "Ông đã nghĩ nhiều rồi, nó nghe chúng ta muốn làm lễ cho nó với Gia Thành lần nữa, thấy nó cao hứng cỡ nào không? Mà mỗi mình nó một con nhỏ không có nhà mẹ đẻ thì có thể làm thế nào?"
“Gần đây chuyện gì cũng không thuận, cẩn thận một chút tốt hơn." Chu Đại Toàn cũng cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, xác thật trong nhà xác thực xảy ra không ít chuyện, hắn sợ.
Lưu Thải Vân gật đầu, dừng lại hỏi: "Kia ông có muốn nói cho Tiểu Lan tình hình thực tế hay không?"
Chu Đại Toàn nghĩ đến tính tình há mồm kêu quát quát của con gái. Nếu mà biết nó phỏng chừng mỗi ngày đều khinh thường rồi chế nhạo Đàm Tú Phương, không chừng hai ngày chuyện gì cũng sẽ bị lột tẩy ra.
"Không cần, chuyện này nhất định phải gạt nó, tính cả chuyện Gia Thành ở trong thành cũng đừng nói cho nó biết kẻo nó làm hỏng chuyện tốt."
Lưu Thải Vân nghĩ cũng có lý, gật đầu đồng ý hỏi: "Vậy thì cả thôn đều biết nhà mình sắp làm tiệc rượu, cha nó, bây giờ phải làm sao?"
Chu Đại Toàn hung hăng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù sao cũng không có thời gian cụ thể, cứ kéo dài đã. Vẫn là giải quyết con nhỏ đó đi trước."
Nếu có thể, hắn muốn viết thư bảo con trai tạm thời đừng có trở về. Nhưng chỗ Gia Thành tháng trước mới vừa giải phóng, đường thông tin chưa được thông suốt, còn thổ phỉ khắp nơi, không an toàn, một phong thơ gửi đi không biết bao giờ mới nhận được, không chừng lúc đó Gia Thành cũng đã trở lại.
Hai người thương lượng xong, sáng sớm ngày hôm sau, bảo Đàm Tú Phương và Chu Tiểu Lan chuẩn bị thay một bộ quần áo mới, Chu Đại Toàn đích thân đưa họ đến nhà mẹ đẻ Lưu Thải Vân cách Chu gia thôn bên này hai cái thôn. Gọi là Lưu gia thôn.