Editor: Hye Jin
Lưu Thải Vân đang thu dọn bắp ngô dưới gốc cây, nghe thấy tiếng khóc của đứa cháu nội đích tôn, đau lòng cực kỳ, ném cái bắp trong tay liền chạy tới, tát cho Chu Tiểu Lan một cái tát trời đánh: “Là cô ruột sao con chọc Lập Ân khóc?"
Nói xong cầm lấy tay cháu trai, ngồi xổm xuống, lật mặt tạp dề sạch sẽ lau nước mắt cho cháu: "Lập Ân đừng khóc nữa, ai bắt nạt cháu? Nói cho bà nội biết."
Chu Lập Ân khụt khịt mũi, chỉ ngón tay mập mạp về phía Chu Tiểu Lan, vừa kêu vừa khóc: "Cô cô..."
“Được rồi, bà nội biết rồi, bà nội đánh cô, cháu đừng khóc nữa, cháu khóc tâm can bà nội đều nát mất." Lưu Thải Vân ôm Chu Lập Ân, đau tận tâm can, bà ta là yêu thương đứa cháu trai này nhất.
Kỳ thực trước đây cũng là như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Lan cảm thấy chua xót cùng bất bình, mím môi nhìn mẹ mình ôn nhu kiên nhẫn mà dỗ dành Chu Lập Ân.
Cuối cùng, Lưu Thải Vân cũng có thời gian mà phản ứng cô, chỉ là ngữ khí đặc biệt không tốt: "Tiểu Lan, có chuyện gì vậy? Con là cô ruột cũng không biết mà nhường nhịn Lập Ân một chút, để người ta truyền ra ngoài thì giống cái gì?"
Chu Tiểu Lan mím môi nhìn thẳng vào mẹ cô: "Mẹ, anh hai rốt cuộc có đưa con theo vào thành hay không?"
“Con nói cái quái gì vậy, có chuyện gì thì về nhà nói." Lưu Thải Vân thấy người phụ nữ đang làm việc chung với bà ta đã dựng lỗ tai lên, bà ta không muốn để người khác chế nhiễu mình, nháy mắt với Chu Tiểu Lan,
Nhưng Chu Tiểu Lan hoàn toàn không nhìn thấy, hoặc là thấy cũng không thèm để ý. Cô hiểu quá hiểu mẹ rồi, nếu bọn họ cả nhà cùng anh hai vào thành, mẹ của cô còn không khắp nơi khắp chốn khoe khoang?
"Cho nên, những gì Lập Ân nói đều là thật, mẹ chỉ tính toán đem một mình hắn vào thành, còn chúng ta đều lưu lại ở nông thôn?"
Bị con gái chọc phá, Lưu Thải Vân sắc mặt đặc biệt khó coi, mạnh mẽ quát: "Anh hai của con vừa vào thành, nhiều gánh nặng, chúng ta cái gì cũng không biết, con đừng gây thêm phiền cho anh hai con, anh hai con tốt thì cả nhà mới có thể tốt được."
Chu Tiểu Lan gầm lên lên án: "Vậy thì tại sao mẹ cho thằng nhãi ranh này vào thành làm cái gì? Hắn cái gì cũng không biết còn cần người chăm sóc, vào thành không cấp anh hai thêm phiền sao? Nói đến cùng là các người bất công."
"Bang!"
Lưu Thải Vân tức giận đến mức tát Chu Tiểu Lan một cái nổ đom đóm: "Ta đã làm gì mà gây nghiệt, sinh ra một cái đồ vật như mày chứ. Ta lúc trước sinh mày ta ...."
Chu Tiểu Lan che mặt cắt ngang lời nói sáo rỗng của Lưu Thải Vân: "Mẹ muốn nói sinh con ra đã chịu bao nhiêu cực khổ như thế nào? Trong lòng mẹ cũng chỉ có anh cả, có anh hai, căn bản không hề có con ..."
Nói xong, thương tâm che mặt bỏ chạy. Lưu Thải Vân tức giận đến mức l*иg ngực không ngừng phập phồng.
Người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy một màn này vội lên tiếng an ủi: "Hiện tại Tiểu Lan không hiểu chuyện, chờ nó làm mẹ liền biết chúng ta không dễ dàng biết bao nhiêu."
"Đúng vậy, mẹ con chi gian, nào có cách đêm thành thù, con bé sẽ mau chóng nghĩ thông suốt ngay thôi."
Lưu Thải Vân cười miễn cưỡng: "Đã làm mấy bà chê cười tôi rồi, đứa nhỏ này bị vợ chồng tôi chiều hư."
"Chỉ có một đứa con gái thôi, ai không đâu a? Bất quá Thải Vân à, các người thật không theo Nhị Cẩu vào thành hả? Kiến An là muốn mang theo cha mẹ vào thành hưởng phúc.”
Lưu Thải Vân mím môi, hai mắt phiếm hồng nói: "Gia Thành cũng kêu vợ chồng tôi vào thành, cơ mà ông nhà tôi không đồng ý, chúng tôi hiện tại còn có thể đi có thể chọn, chính mình làm việc nuôi sống chính mình, cho nên không vào thành cấp thêm Gia Thành gánh nặng, chờ lớn tuổi hơn chút rồi nói sau."
“Các người cũng thật vì Gia Thanh mà suy nghĩ ...."
Trước những lời khen có cánh của mọi người, Lưu Thải Vân trong lòng như ăn trúng khổ qua, đắng ngắt, bà nào không nghĩ đến việc vào thành? Nào không nghĩ đến muốn hưởng phúc? Trách cái ông già cứng đầu ở nhà kia kìa.
***
Chu Tiểu Lan che mặt, một hơi chạy về nhà, đóng bang cái cửa phòng lại, từ đầu đến đuôi cũng chưa thèm liếc mắt nhìn Đàm Tú Phương một cái.
Đàm Tú Phương nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt của cô ta, không nói lời nào, đi thẳng vào bếp, đun nước, luộc một quả trứng, gõ cửa phòng Chu Tiểu Lan.
Một lúc sau, Chu Tiểu Lan chạy ra che mặt mở cửa, nhìn thấy là Đàm Tú Phương, cô ta lập tức trừng mắt rống lên: "Cái gì? Cô cũng tới xem ta bị chê cười?"
Chu Tiểu Lan nghĩ đến việc chân trước bản thân đang khoác lác trước mặt các chị em sau lưng bị Chu Lập Ân vả mặt, Chu Tiểu Lan muốn khóc. Hôm nay cô ném hết mặt mũi, ném đến không dám nhìn ai! Cô hiện tại không muốn Đàm Tú Phương nhìn thấy, tay duỗi ra muốn đóng cửa nào biết bị Đàm Tú Phương ngăn lại.
"Chờ một chút, Tiểu Lan, chị thấy mặt em hơi sưng. Chị vừa luộc một quả trứng. Em lăn trứng sẽ nhanh hết. Cô nương phải yêu quý gương mặt, đặc biệt là Tiểu Lan nhà chúng ta xinh đẹp như vậy." Đàm Tú Phương cười cười vươn tay, ôn nhu mà nhìn cô ta.
Chu Tiểu Lan hôm nay gặp phả tao ngộ, bị chị em thân thiết chê cười, bị mẹ ruột vả mặt, đang trên đà suy sụp, đột nhiên được người ta quan tâm, chẳng cần biết là người mà cô ta bình thường coi thường nhất Đàm Tú Phương. Cô ta đặc biệt hưởng thụ, thanh âm không tự giác thấp xuống: "Cô vì cái gì mà đối tốt với tôi như vậy?"
"Chúng ta là một gia đình. Chị là chị dâu của em sao lại không đối tốt với em chứ. Chị biết em không có ý xấu, chỉ là người thẳng thắn có sao nói vậy, chị lớn tuổi hơn em, theo lý nên nhường nhịn em."
Đàm Tú Phương ngoài mặt thì cười cười nói nói, tranh thủ hảo cảm của Chu Tiểu Lan, một bên đào hố cho vợ mới của Chu Gia Thành là Diêu Ngọc Khiết. Chu Tiểu Lan đã quen được cô chiếu cố, dỗ dành, về sau Diêu Ngọc Khiết làm không tốt, Chu Tiểu Lan sẽ nhắc đến chị dâu cũ để làm Diêu Ngọc Khiết ngột ngạt."
Cái mà cô muốn làm cho nhà họ Chu gà chó không yên, cả nhà ly tâm!
Chu Tiểu Lan nghe xong đặc biệt hưởng thụ, cô ta đã quen trước mặt Đàm Tú Phương hất hàm sai khiến, cho nên không nhận sai mà coi như là chuyện đương nhiên: "Tính là cô còn thức thời."