Bây giờ nghĩ lại thật là ngốc nghếch!
Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. Ở kiếp này, nhất định mình sẽ đứng trên đỉnh cao của làng giải trí, trở thành người mà mọi người đều ngưỡng mộ. Đây cũng là ước mơ bấy lâu nay của mình.
Trước khi khai giảng sẽ có một lần nữa nộp đơn xin đổi nguyện vọng, đến lúc đó, mình chắc chắn sẽ đổi ngay sang ngành tổng hợp biểu diễn nghệ thuật.
Ngày trước khai giảng, bố Thẩm Thiệu Quân và anh trai Thẩm Tu Dịch đều đã trở về nhà.
Sáng hôm sau, cả nhà dậy sớm cùng nhau ăn sáng. Thẩm Thiệu Quân rót một ly rượu nhỏ và nói: “Tiểu Yến, con đã trưởng thành và vào đại học, từ giờ phải chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Bố chúc con trên con đường tương lai sẽ tiến lên không ngừng, bay cao và đạt nhiều thành công.”
Thẩm Tu Yến gật đầu, hai người cụng ly: “Cảm ơn bố.”
Lục Lâm Dung quay sang Thẩm Tu Dịch nói: “Con đừng uống rượu, lát nữa đưa Tiểu Yến đến trường.”
Thẩm Tu Dịch gật đầu: “Con cũng định như vậy.”
Ăn sáng xong, Thẩm Tu Dịch lái xe bay, chở Thẩm Tu Yến ra ngoài.
“Anh, đến nhà họ Cố đón Thanh Chanh.” Thẩm Tu Yến mở lời.
“Được.” Thẩm Tu Dịch có ấn tượng tốt về cậu bạn thân của em trai mình, nên vui vẻ đồng ý.
Nhà họ Cố sống ở khu phố cổ ngay sau con hẻm cũ gần đó. Khu phố cổ rất nổi tiếng với những kiến trúc cổ và các cửa hàng lâu đời. Nhiều đoàn làm phim thường đến đây để quay ngoại cảnh, nhưng con hẻm sau lại khác. Những ngôi nhà trong hẻm đổ nát, giống như vùng nông thôn cổ xưa của Trái Đất. Những người có thể rời đi thì đã đi từ lâu, để lại căn nhà chờ được giải tỏa. Những người sống tạm ở đây đều là những người không đủ tiền mua nhà mới.
Con hẻm rất hẹp, dù xe bay có hệ thống lái tự động, nhưng trong con hẻm nhỏ hẹp và ngoằn ngoèo như thế này, phải tự lái bằng tay. Cũng may Thẩm Tu Dịch từng chơi đua xe, nhờ kỹ năng lái xe điêu luyện mà anh đưa xe vào được con hẻm nhỏ, dừng lại trước một sân nhà đổ nát.
Hai người vừa đến trước cửa định bấm chuông thì nghe thấy tiếng cãi nhau bên trong.
“Con chỉ là một đứa bình thường, ngoan ngoãn đi làm và lấy chồng là được rồi, học đại học làm gì? Nhà mình nghèo thế này, con không thể thông cảm cho bố một chút, giúp bố kiếm thêm tiền à?” Đó là giọng của bố Cố.
“Bố, rõ ràng bố đã đồng ý cho con đi học đại học mà!” Giọng Cố Thanh Chanh vang lên đầy van xin, “Con muốn học đại học, học đại học có thể học được rất nhiều kiến thức…”
“Cuối cùng chẳng phải cũng là để kiếm tiền sao?” Giọng bố Cố ngày càng to hơn.
“Điều đó khác mà!” Cố Thanh Chanh xúc động nói, “Học đại học, kiến thức mình học được sẽ khác, tầm nhìn khác, và sau này tương lai cũng khác…”