Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Lên Như Diều Gặp Gió

Chương 8: Sáng Tạo Kỳ Ngộ (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có lẽ là sau lưng Trần Minh cũng có mạng lưới quan hệ tương đối mạnh, hóa giải chuyện một lần này đến thương tổn nhỏ nhất, một điểm này, trong lòng Tần Nghị có dự liệu.

Kiếp trước, Trần Minh có thể nhanh chóng thăng chức tới trong huyện làm trưởng ban ngành nào đó, chứng minh sau lưng gã cũng có mạng lưới quan hệ nhất định.

“Tuy Trần Minh bị ghi lỗi nặng, nhưng tổng thể mà nói vẫn là một thành viên của ban lãnh đạo trấn Thanh Giang, ngày sau muốn làm khó dễ mình, vẫn dễ như trở bàn tay.”

Hắn biết, không thể ngồi chờ chết!

Thứ bảy.

Huyện Tam Giang.

Đêm khuya rạng sáng, Liễu Tư Tư đi ở trong ngõ nhỏ ruột dê.

Ánh đèn tối tăm kéo cái bóng của cô ra rất dài.

Cộp, cộp.

Giày cao gót giẫm trên sàn, phát ra tiếng vọng thanh thúy.

Một trận gió khẽ thổi tới, khiến cô rùng mình một cái, nhìn bốn phía yên tĩnh không có ai, làm một cô gái, cô không khỏi bước chân nhanh hơn.

Vừa mới tham gia xong bữa ăn cô vốn là không muốn đi tắt về chỗ ở, ngõ này là khu vực phá dỡ, buổi tối hầu như không có ai lui tới, hơn nữa nơi này không có camera giám sát, đêm hôm phụ nữ đi nơi này vẫn có chút sợ hãi.

Nhưng trong bữa cô uống chút rượu, đầu có chút choáng, bây giờ chỉ muốn nhanh một chút về chỗ ở nằm xuống, cho nên liền đi đường tắt.

“Ợ ~”

Bỗng nhiên, một tiếng ợ chỗ góc dọa Liễu Tư Tư giật bắn cả người!

Cô tập trung nhìn vào, thì ra là một gã say vịn vào tường đang đi vệ sinh!

“Lưu manh!” Khuôn mặt Liễu Tư Tư đỏ bừng, quay đầu đi, bước nhanh đi vòng né tránh gã say này, muốn rời khỏi nơi này.



“Ô, mỹ nữ, đại mỹ nữ!” Vương Mãnh uống hết một cân rượu rẻ tiền vốn định đi tìm gái gọi, bỗng ở nơi này đυ.ng tới một mỹ nữ, đối phương chiều cao 1m7, dáng người đồi núi chập trùng, một khuôn mặt tinh xảo, lại thêm khí chất không tầm thường, men say lập tức xộc lên đầu của hắn, hoàn toàn đánh mất lý trí.

“Mỹ nữ, đêm hôm về nhà một mình cô đơn quá, nếu không anh tiễn em một chút?” Vương Mãnh cười dữ tợn đi qua, trong mắt toát ra ánh sáng xanh lét.

“Anh, anh đừng qua đây!” Liễu Tư Tư nhìn thấy gã say này bổ nhào tới, nhất thời bị dọa hoa dung thất sắc, vội vàng chạy về phía trước.

Cũng không biết có phải bởi quá kích động hay không, giày cao gót nện vào một kẽ hở trên mặt đất, cả người hướng xuống đất ngã cắm xuống.

“Ha ha! Tiểu mỹ nhân, để anh tới yêu thương em đi.” Vương Mãnh người đầy mùi rượu liền lao lên.

“A!”

Liễu Tư Tư bị dọa vội vàng lui về phía sau, nhưng một cái bắp chân của cô vẫn bị Vương Mãnh bắt được.

Một cô gái yếu ớt, mà Vương Mãnh này lại cao to, tuy đã uống say, nhưng sức mạnh vẫn rất lớn, cô trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể giãy thoát.

Roẹt!

Váy màu trắng cũng bị Vương Mãnh xé ra một vết rách!

“Cứu mạng!” Liễu Tư Tư hoảng sợ kêu cứu.

Nhưng nơi này là khu vực phá dỡ, căn bản không có ai, cho nên khi cô hô lên cũng không ai có thể nghe được.

Ngay tại lúc Liễu Tư Tư tuyệt vọng, một bóng người đột nhiên lao tới.

Rầm!

Một cú đá song phi, trực tiếp đạp Vương Mãnh ngã lăn sang một bên.

Người tới không phải ai khác!

Chính là Tần Nghị!



“Ai u! Ai?” Vương Mãnh bị đạp ngã xuống đất, men say như nháy mắt đã tỉnh táo, đang muốn giãy dụa đứng lên, Tần Nghị hướng về đầu hắn tung một cú đấm.

Rầm!

Vương Mãnh khóe mắt chảy máu, choáng càng thêm choáng.

Tần Nghị lao cả người lên, gắt gao đè chặt Vương Mãnh.

“Mẹ nó, mày muốn chết!” Vương Mãnh thẹn quá hóa giận, hai tay vơ loạn, nhưng lúc này đã uống say, hắn lại bị Tần Nghị đả thương, chỉ có thể bị Tần Nghị đè chặt ở trên mặt đất không thể động đậy.

“Mau, báo cảnh sát!” Tần Nghị hướng về Liễu Tư Tư cách đó không xa hô lớn.

“A, vâng vâng vâng!” Liễu Tư Tư chưa hết kinh hồn vội vàng lấy ra điện thoại di động, bắt đầu báo cảnh sát, báo cảnh sát xong cô lại lập tức gọi điện thoại cho người thân.

Trên đất, Vương Mãnh bị Tần Nghị ấn chặt xuống đất, không thể động đậy, chỉ có thể bị động chửi má nó không thôi.

Chỉ chốc lát sau, đã có bốn cảnh sát đến đây, vội vàng khống chế Vương Mãnh lại.

“Hai người không sao chứ?” Đội trưởng dẫn đầu Lưu Cường hỏi hai người.

“Không sao.” Tần Nghị lau mồ hôi trên trán, nếu không phải Vương Mãnh này uống say, hắn đơn đấu mà nói, thật sự đánh không lại.

“Trên người anh chảy máu rồi!” Liễu Tư Tư lo lắng nhìn Tần Nghị, trên người hắn xuất hiện một ít vết cào, đều là Vương Mãnh cào lung tung.

“Bị thương ngoài da.” Tần Nghị cười cười.

Ngay lúc này, một chiếc xe đỗ ở đầu ngõ, phát ra tiếng phanh chói tai, một người đàn ông uy nghiêm nhìn qua đại khái năm mươi tuổi vội vàng từ trên xe đi xuống, bước nhanh chạy tới bên này.

“Tư Tư, cháu không sao chứ?” Vẻ mặt Lý Kinh Quốc đầy lo lắng.

“Cậu, cháu không sao, may có anh đẹp trai này cứu cháu, bằng không...” Liễu Tư Tư nói tới đây, nước mắt trong hốc mắt không chịu cố gắng chảy ra.

Nếu không phải Tần Nghị xuất hiện, cô không dám tưởng tượng hậu quả!
« Chương TrướcChương Tiếp »