“Ha ha, thư bổ nhiệm? Lời của tôi chính là quy củ nơi này! Thư bổ nhiệm hai ngày nữa tự nhiên sẽ tới! Sao nào, cậu đây là muốn công khai chống đối với cấp trên của cậu? Tôi đường đường một trưởng trấn còn không ra lệnh được cho cậu sao?”
“Trấn trưởng Trần, tôi không có ý tứ này, tôi đã là người của tổ chức, như vậy tôi ở vị trí này một ngày, sẽ phục vụ cho thôn trấn một ngày! Chờ khi nào thư nhận đuổi đến, tôi sẽ tự động rời khỏi, không cần các người thúc giục.” Tần Nghị sắc mặt bình tĩnh nói.
Lời của Tần Nghị, thiếu chút nữa khiến Trần Minh tức đến phát điên!
Lời này hoàn toàn chính là hiện trường vả mặt hắn bốp bốp.
Một nhân viên nho nhỏ, vậy mà dám nói chuyện với hắn như vậy, hoàn toàn không để hắn vào mắt!
Ngay cả Lưu Khải bên cạnh cũng ngây ra tại chỗ.
Vốn hắn cho rằng Tần Nghị vừa rồi kiên cường chẳng qua là làm bộ tạo thế, dù sao cũng là hắn đoạt vị trí của đối phương.
Bây giờ nhìn thấy Tần Nghị ở trước mặt trấn trưởng Trần thế mà cũng kiêu ngạo như vậy, quả thực là coi trời bằng vung.
Phải biết rằng, cho dù sau khi từ nhậm chủ nhiệm văn phòng thị trấn này, cậu vẫn là nhân viên chính quyền trấn, chỉ cần một ngày có Trần Minh ở nơi này, Tần Nghị ngày sau khẳng định sẽ mỗi ngày bị nhằm vào.
Làm khó dễ là cơm bữa, thậm chí sẽ ép cậu tự động từ chức!
“Tần Nghị, cậu được lắm, cậu hoàn toàn chọc giận tôi rồi! Tôi nói cho cậu, một ngày có tôi ở đây, cậu ở lại nơi này, không có một ngày được yên! Cậu sẽ hối hận, đến lúc đó tôi phải khiến cậu quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tôi, biết không?” Trần Minh thẹn quá hóa giận.
“Đừng tưởng rằng cậu không đi tôi không có cách nào với cậu!”
“Lưu Khải, bảo người văn phòng cậu bỏ hết đồ đạc văn phòng cậu ta ra bên ngoài, cậu, vào ở văn phòng đó! Cậu ta nếu dám ngăn cản, các người kéo cậu ta ra!” Trần Minh hạ đạt mệnh lệnh.
“Vâng, lãnh đạo!” Thân thể Lưu Khải chấn động, cúi đầu khom lưng.
“Tôi xem cậu phản kháng như thế nào!” Trần Minh cười lạnh nhìn Tần Nghị.
“Trấn trưởng Trần, đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngoài cửa, Hoắc Bá Nho bí thư trấn Thanh Giang đi vào.
“Ha ha, cũng không có gì, cũng chỉ là một ít chuyện nhân viên thay đổi, cậu cũng biết đó.” Nhìn thấy Hoắc Bá Nho tiến vào, Trần Minh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Hắn trưởng trấn này cùng bí thư trấn Hoắc Bá Nho xưa nay không hợp nhau.
“Chào bí thư.” Tần Nghị chào hỏi.
Đối với Hoắc Bá Nho, Tần Nghị rất khắc sâu ấn tượng, dù sao đối phương là người đứng đầu trấn Thanh Giang.
Hoắc Bá Nho năm nay mới 33 tuổi, rất trẻ tuổi, một năm sau sẽ tấn thăng đi trong huyện, trở thành một lãnh đạo huyện cấp phó sở, nghe nói qua vài năm nữa, trực tiếp lên tới tỉnh thành, là một vị lãnh đạo có năng lực lại trẻ tuổi tiền đồ vô lượng.
“Ừm.” Hoắc Bá Nho nhìn Tần Nghị một lần, gật đầu xem như đáp lại.
Ấn tượng của hắn đối với Tần Nghị không tính là quá khắc sâu, chỉ biết là người của trận doanh Trần Minh.
Chỉ là không nghĩ ra, Tần Nghị đã là người của Trần Minh, vậy mà dám công khai chống đối với Trần Minh, thật sự làm người ta rất kinh ngạc.
“Chủ nhiệm Lưu, cậu đi xử lý chuyện tôi vừa rồi nói đi, bí thư Hoắc, tôi còn có chút việc cần làm, cậu xem...”
Nhìn thấy Trần Minh làm bộ có việc bận, Hoắc Bá Nho mỉm cười, bước ra ngoài.
Tần Nghị cũng đi ra ngoài theo.
Ra khỏi cửa.
“Tần Nghị, qua đây một chuyến.”
Nhìn thấy Hoắc Bá Nho gọi mình đi qua, Tần Nghị có chút bất ngờ, hắn và bí thư Hoắc, xem như không có gì qua lại, gọi mình đi qua, là có chuyện gì?
Không nghĩ ra, nhưng vẫn đi qua theo.
Văn phòng của Hoắc Bá Nho.
“Uống trà.”
“Cảm ơn.”
“Chuyện của cậu mấy ngày nay, tôi cũng có nghe nói, cậu cùng trấn trưởng Trần, có phải có mâu thuẫn gì không hóa giải được hay không? Chúng ta đều là đồng nghiệp, có đôi khi không cần phải quá đối đầu như vậy.” Hoắc Bá Nho uống một ngụm trà, bình thản nói.
Hắn gọi Tần Nghị tới, đương nhiên không phải vì lôi kéo Tần Nghị, cũng không phải vì thứ khác.
Chỉ là đơn thuần tò mò vì sao Tần Nghị sẽ làm ra việc ngu ngốc như vậy.
Cho dù muốn thoát ly trận doanh của Trần Minh, cũng không nên làm cho sự việc trở nên cứng ngắc như thế!
“Cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn, tôi cũng chỉ là dựa theo quy củ làm việc mà thôi.” Tần Nghị hàm hồ nói.
“Cậu như vậy ngày sau sống cũng không dễ dàng đâu.” Hoắc Bá Nho chỉ thẳng điểm yếu hại nói.
“Cái này không nói chắc được.” Tần Nghị lộ ra một nụ cười bí hiểm.
Ừm?
Nhìn bộ dáng thong dong bình thản đó của Tần Nghị, khiến Hoắc Bá Nho ngược lại có chút không rõ suy nghĩ cùng cách làm của Tần Nghị.
Người trẻ tuổi này, thú vị!
“Cậu không sợ Trần Minh về sau bắt cậu đi giày nhỏ*?” Hoắc Bá Nho như có hứng thú nói.
* làm khó dễ
“Cho dù bắt tôi xỏ, đến lúc đó tôi tiếp nhận là được.”
“Cậu trái lại cũng là nghé con mới sinh không sợ hổ.”