Chương 48: Giang Gia Không Biết Xấu Hổ (2)

“Anh họ cháu thành thành thật thật công tác, mấy năm qua cố gắng công tác cũng rất được lãnh đạo của nó thưởng thức, một lần này là lãnh đạo của nó chủ động đề bạt, tự nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng về sau không biết vì sao bị trượt, cuối cùng lãnh đạo của nó có chút mịt mờ nói cho nó, em họ nó đắc tội vị nhân vật lớn nào đó, anh họ cháu xui xẻo theo!”

“Tiểu Nghị, cháu nói thật đi, cháu rốt cuộc đã đắc tội nhân vật lớn nào? Nếu cháu thật sự đắc tội nhân vật lớn nào, nói lời xin lỗi hẳn hoi với người ta, nhận sai. Nói không chừng sự việc sẽ không ồn ào tới một bước này! Đừng đến lúc đó liên lụy bản thân, còn liên lụy toàn bộ gia tộc!” Bác cả khuyên giải.

Nghe được tin tức này, sắc mặt Tần Nghị nhất thời liên tục thay đổi!

Hắn mơ hồ có một loại trực giác, anh họ mình trượt, vô cùng có khả năng là Giang Dật Vân gây ra!

Anh họ hắn trước mắt công tác ở huyện bên cạnh cục xây dựng đô thị, năm trước gã từng nói lãnh đạo rất coi trọng đối với gã.

Không ngờ bây giờ xuất hiện một chuyện như vậy!

Lãnh đạo của anh họ đã mịt mờ truyền lời cho anh họ mình, như vậy tự nhiên là người kia làm khó anh họ hắn cố ý, chủ yếu là muốn truyền câu này đến trong tai của hắn.

Hắn trọng sinh, muốn đếm người đắc tội tương đối có năng lượng nhân có hai tên, một là Trần Minh, đã đang bị điều tra.

Một người là Giang Dật Vân.

Đặc biệt Giang gia, bối cảnh cường đại, loại chuyện chèn ép này không phải không thể làm ra.

Cho nên, hiềm nghi của Giang Dật Vân lớn nhất!

Lấy người gia tộc của mình để uy hϊếp mình?

Để mình rời xa Liễu Tư Tư?



Thật hung ác!

Rút củi dưới đáy nồi!

“Tiểu Nghị, nói chuyện với cháu đó, cháu rốt cuộc có đắc tội nhân vật lớn nào hay không?” Trong điện thoại lại truyền đến tiếng của bác cả.

“Tránh ra, để tôi tới nói!” Bỗng nhiên trong điện thoại truyền đến tiếng của bác dâu trưởng.

“Tiểu Nghị, bác và bác trưởng cháu đều là nông dân, thật không dễ gì nuôi anh họ cháu lên đại học, nó sau khi ra ngoài cũng đã trải qua không biết bao nhiêu gian khổ mới thi đỗ đơn vị. Mấy năm nay nó đều đang liều mạng công tác, thật không dễ gì được lãnh đạo thưởng thức, bạn gái nó cũng đang cân nhắc đăng ký kết hôn với nó. Nhưng bây giờ lập tức thăng chức vô vọng, nguyên nhân trong đó còn là cháu tạo thành...”

“Chính cái gọi là không có lửa làm sao có khói, lãnh đạo anh họ cháu nói là cháu đắc tội người không nên đắc tội, như vậy cháu không nên liên lụy anh họ của cháu, cháu nói đạo lý có phải vậy hay không?” Bác dâu trưởng giọng the thé nói.

Tần Nghị nghe vào trong lòng.

Nói thật, đối với cả nhà anh họ mình mà nói, thật là tai bay vạ gió! Kiếp trước, anh họ mình quả thật ở năm nay thuận lợi tấn thăng thành chủ nhiệm phòng ban.

Nhưng bây giờ bởi vì tình huống của mình, bị cưỡng ép kéo xuống.

“Bác gái, cháu biết, nguyên nhân trong đó khẳng định là vấn đề của cháu tạo thành! Như vậy, ngày mai cháu tự mình về nhà một chuyến, nói chuyện với mọi người thế nào? Yên tâm, đến lúc đó cháu khẳng định sẽ cho mọi người một câu trả lời!” Tần Nghị tính trấn an trước một phen cảm xúc cả nhà bác mình.

“Được, vừa lúc anh họ cháu ngày mai cũng trở về, đến lúc đó có thể nói chuyện kỹ hơn.” Bác dâu nghe đến đó cuối cùng chỉ có thể gật đầu.

Bà tuy là thôn phụ, nhưng cũng biết rất nhiều chuyện ở trong điện thoại đôi câu vài lời nói không rõ, gặp mặt nói chuyện khẳng định tốt nhất.

Cúp điện thoại, sắc mặt Tần Nghị nhất thời lạnh lùng.

“Hay cho một Giang Dật Vân, hay cho một Giang gia!”



Ám chiêu này, quả thật đã làm khó hắn.

Hắn mơ hồ có cảm giác, nếu mình không rời xa Liễu Tư Tư, Giang Dật Vân khẳng định còn có thể có động tác khác.

Ví dụ như, đối phó thân thích khác của mình để ép hắn!

Thật ra, Giang Dật Vân dùng bất cứ ám chiêu gì đối phó hắn, hắn còn có thể binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn.

Nhưng Giang Dật Vân này thế mà trực tiếp ra tay đối với thân thích của hắn, thông qua loại thủ đoạn gián tiếp này buộc hắn đi vào khuôn khổ, không thể không nói, cao minh!

Cúp điện thoại không bao lâu, rất nhanh cha hắn Tần Võ Tấn cũng gọi điện thoại tới cho hắn.

“Con, con rốt cuộc đã chọc vào chuyện gì? Vừa rồi bác cả con nói với cha...” Trong điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng của phụ thân.

“Cha, chuyện không lớn bao nhiêu đâu, ngày mai sau khi con về nhà, lại nói chi tiết với mọi người.” Tần Nghị vội vàng trấn an.

Hàn huyên chốc lát, lão phụ thân mới được Tần Nghị dỗ mà cúp điện thoại.

Ngày hôm sau, Tần Nghị đi ngân hàng lĩnh 30.000 tệ, sau đó ngồi xe buýt về nhà.

Giữa trưa, hắn rốt cuộc về tới trấn Thanh Sơn, thôn Tần gia nhà hắn.

“Cha mẹ, con đã trở về!” Tần Nghị cầm theo một ít hoa quả cùng đồ ăn mua từ chợ đi vào trong sân căn nhà nhỏ hai tầng này.

Trong nhà, cha Tần Võ Tấn cùng mẹ Hoàng Tú Lan nghe được tiếng, vội vàng đi ra.