Chương 31: Cáo Mượn Oai Hùm

“Tửu lượng tốt!” Lý Kinh Hoành vỗ đùi nói.

Tửu lượng của Tần Nghị, thật sự khiến hắn bội phục.

Tối nay, mấy chiến hữu này của mình phải làm bọn họ vịn tường, ồ không, ói mà về!

“Già rồi, già rồi, uống không lại người trẻ tuổi.” Lưu Khai Vinh cảm khái nói.

Ăn uống được một lúc.

Hai giờ sau.

Tần Nghị đã là hơn hai cân rượu đế vào bụng.

Tuy trong lúc có vài lần mấy chiến hữu kia của Lý Kinh Hoành đều là thay nhau xa luân chiến Tần Nghị, nhưng bọn họ đáp lễ Tần Nghị cũng không dám chơi ba lượng, chỉ là từng lượng một, kính hai ba lần, khi phát hiện Tần Nghị vẫn như cũ là mặt không đổi sắc tửu lượng sâu không thấy đáy, bọn họ cũng không dám tiếp tục kính nữa.

Dù sao, bọn họ bây giờ mỗi người đều uống xấp xỉ một cân rồi, cũng khó chịu, nhắm chừng sắp đến giới hạn.

Ngay lúc này, cửa phòng bao riêng bị đẩy ra.

Mọi người đều nhìn về phía cửa.

Thì ra, là huyện trưởng Lý, Lý Kinh Quốc đến!

Tất cả mọi người đều đứng dậy.

“Chào huyện trưởng Lý.”

Tất cả mọi người đều lần lượt chào hỏi.

Lý Kinh Quốc nhìn mọi người một lượt, trên mặt mang theo nụ cười: “Để mọi người đợi lâu rồi.”

“Không có không có ~”

Mọi người nào dám nói đợi lâu?



Một đám người ngồi xuống.

“Ồ, Tiểu Tần cháu cũng ở đây à?” Khi Lý Kinh Quốc nhìn thấy Tần Nghị, hắn hơi kinh ngạc.

“Anh cả, em ở trên đường đến đây vừa vặn đυ.ng tới Tiểu Tần, liền kéo cậu ấy tới luôn.” Lý Kinh Hoành giải thích.

“Ồ “

“Huyện trưởng.” Tần Nghị chào hỏi.

Lúc này, mấy người khác đều là vẻ mặt khác nhau.

Đặc biệt Vương Viêm Bân và Chu Gia Vũ tới sau, bọn họ chỉ biế người t trước mắt này tên Tiểu Tần, không biết tin tức khác.

Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của Lý Kinh Quốc đối với Tần Nghị, tựa như quen biết, hơn nữa còn không xa lạ?

“Các người đều uống không ít rồi nha.” Lý Kinh Quốc nhìn một lần những vỏ chai rượu kia, cười nói.

“Anh cả, Tiểu Tần nhắm chừng cũng uống hơn hai cân rồi, thật sự khiến mọi người tê dại cả da đầu!” Lý Kinh Hoành cười hề hề nói, ừm, là khiến mấy chiến hữu kia của hắn tê cả da đầu.

Trước kia mỗi lần chiến hữu tụ hội, hắn đều bị mấy gã đó trút cho nằm úp sấp, tối nay, coi như là Tần Nghị biến tướng ‘báo thù’ lại cho hắn.

“Tửu lượng của Tiểu Tần bác là từng kiến thức, chẳng qua Tiểu Tần, cháu uống tốt cũng uống ít chút, không thể mê rượu.” Lý Kinh Quốc quan tâm nói.

“Cảm ơn huyện trưởng quan tâm.” Tần Nghị khiêm tốn nhận.

“Anh cả, em giới thiệu cho anh một lần, vị này chính là lão Triệu em nói với anh, Triệu Kiến Huy. Đây là con hắn Triệu Tiểu Kiệt, vừa mới vào ủy ban huyện công tác” Lý Kinh Hoành giới thiệu cho anh cả của mình.

Hai người sau đều là một bộ dáng được yêu mà sợ, đặc biệt Triệu Tiểu Kiệt, cũng cực kỳ thông minh bưng lên chén rượu tới kính Lý Kinh Quốc một chén.

“Lão Vương, Tiểu Tần kia là ai thế? Hắn làm sao quen biết đám người huyện trưởng Lý?” Chu Gia Vũ nhìn thấy hai anh em huyện trưởng Lý tựa như thái độ rất tốt đối với Tần Nghị này, nhịn không được hỏi.

“Tôi cũng không biết, tôi giúp cậu hỏi một chút.”



Vương Viêm Bân cúi đầu thấp giọng hỏi đối với Lưu Khai Vinh ngồi ở bên cạnh hắn: “Lão Lưu, Tần Nghị này tựa như rất quen thuộc với huyện trưởng Lý bọn họ?”

“Tôi cụ thể cũng không biết, chỉ là vừa rồi lão Lưu từng nói, Tần Nghị từng cứu cháu gái hắn một mạng.” Lưu Khai Vinh thấp giọng nói.

“Thì ra là như thế!” Chu Gia Vũ đã hiểu.

Lúc này, bên kia giới thiệu cũng xong.

Chu Gia Vũ vội vàng bắt lấy cơ hội, bưng một chén rượu đi tới, vẻ mặt cung kính nói: “Chào huyện trưởng, tôi là Chu Gia Vũ, trước mắt đi làm ở phòng tổ chức huyện bên kia, tôi kính ngài một chén!”

Lý Kinh Quốc nhìn người trước mắt này, suy tư chốc lát: “Tôi từng nghe nói tên của cậu, bây giờ hình như là ở phòng tổ chức bên kia làm phó phòng?”

“Đúng đúng đúng, không ngờ tôi có thể khiến huyện trưởng nhớ, thật sự là vinh hạnh của tôi, tôi kính ngài một chén, tôi cạn, ngài tùy ý.” Chu Gia Vũ nhất thời nịnh bợ, uống một hơi cạn sạch.

Tần Nghị bên cạnh xem đến nơi đây, thầm nghĩ, xem ra Chu Gia Vũ này không quen biết với huyện trưởng Lý.

Hơn nữa, Chu Gia Vũ này rất muốn nịnh bợ huyện trưởng Lý.

“Đợi lát nữa, cần cáo mượn oai hùm một phen hay không?” Trong lòng Tần Nghị bỗng toát ra một ý tưởng lớn mật.

“Không vội, còn chưa đến thời cơ.”

Kế tiếp, lại ăn uống thêm một lát.

Bởi vì Lý Kinh Quốc có mặt, cho nên hai cha con Triệu Kiến Huy đều liên tiếp kính rượu, hiển nhiên là muốn mượn cơ tiếp cận quen mặt.

Ngay cả Chu Gia Vũ cũng tìm các loại cơ hội tới kính rượu, thuận tiện kéo gần lại quan hệ.

Trên bàn cơm, không khí càng lúc càng sinh động.

Đương nhiên, men say của mọi người càng lúc càng đậm.

Trong lúc đó, Tần Nghị cố ý lại kính vài người, làm bộ đã say tám phần.

Bỗng nhiên, hắn rót cho mình một chén rượu, làm bộ đã ngây ngất, lảo đảo đi tới trước mặt Chu Gia Vũ: “Bộ trưởng Chu, tôi muốn hướng anh tự phạt ba chén, hy vọng bộ trưởng Chu cho tôi một cơ hội, tôi thật sự không phải cố ý chống đối thủ trưởng, hy vọng anh minh xét...”