Chương 24: Khoản Tiền Khổng Lồ Cùng Thăng Chức (2)

Buổi chiều.

Tần Nghị ngồi ô tô trở về huyện Tam Giang, thẻ ngân hàng của hắn đã có thêm khoản tiền lớn cả triệu!

“Một lần này thời gian vội vàng, mua đất mà nói vẫn là đợi lần sau có rảnh lại đến tỉnh lỵ bên này mua đi.” Tần Nghị thầm nghĩ.

Khi trở lại huyện Tam Giang, đã tới buổi tối.

Tần Nghị trực tiếp gọi xe taxi, về tới trấn Thanh Giang.

Ngày hôm sau, theo lẽ thường đi làm!

Nhoáng một cái, đã nửa tháng trôi qua.

Nửa tháng qua, Tần Nghị bởi vì viết tài liệu tốt, thường xuyên được Hoắc Bá Nho khích lệ.

Đặc biệt có mấy tài liệu tổng kết kinh nghiệm hạng mục hướng trong huyện tranh công, càng đạt được trong huyện tán thưởng cao độ, thậm chí có một tài liệu tổng kết kinh nghiệm hạng mục được tuyên truyền toàn huyện, phát nó tới trấn khác làm mẫu, có thể nói là tăng thêm rất nhiều thể diện cho Hoắc Bá Nho.

Thậm chí vài lần Hoắc Bá Nho tới trong huyện công tác báo cáo, đều là cầm bản thảo thuyết minh Tần Nghị viết, cũng đạt được khích lệ không tệ.

Điều này làm Hoắc Bá Nho đối với Tần Nghị là càng ngày càng coi trọng!

“Thư ký Tần, bí thư gọi cậu đi văn phòng anh ấy một phen.” Một đồng nghiệp đi đến trước mặt Tần Nghị, thông báo.

“Vâng.” Tần Nghị gác lại công việc trong tay, liền đi về phía văn phòng của Hoắc Bá Nho.

Tần Nghị vừa vào, liền nhìn thấy nụ cười nở đầy trên mặt Hoắc Bá Nho.

“Tiểu Tần, ngồi.”

“Bí thư, tìm tôi có chuyện gì sao?” Tần Nghị hỏi.

“Tần Nghị, cậu qua bên này cũng hơn nửa tháng rồi nhỉ?” Hoắc Bá Nho mang theo ý cười tủm tỉm.



“Ừm.”

“Cậu hơn nửa tháng qua biểu hiện, tôi đều thấy ở trong mắt, đặc biệt tài liệu cậu viết, tôi cực kỳ thích, cho nên tôi tính để cậu kiêm chức phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy! Về sau, chuyên môn phụ trách quản lý tài liệu một mảng này!” Hoắc Bá Nho đi thẳng vào vấn đề nói.

Đây là quyết định hắn sau khi cân nhắc kỹ càng làm ra!

Một điều là thực lực của Tần Nghị thật sự khiến hắn rất hài lòng, thứ hai, vốn Tần Nghị chính là chủ nhiệm văn phòng thôn trấn, nhưng bị Trần Minh cách chức đến cùng, bây giờ cho Tần Nghị một cái chức vụ phó chủ nhiệm, hắn đối với Tần Nghị coi như là có ân đề bạt.

Ngày sau Tần Nghị cũng sẽ nhớ một phần ân tình này của hắn.

Tần Nghị nghe xong Hoắc Bá Nho nói, rất bất ngờ.

Hắn biết lấy năng lực của mình, đề bạt cán bộ trung tầng, trở về cán bộ trung tầng là chuyện sớm hay muộn, không ngờ Hoắc Bá Nho nhanh như vậy đã đề bạt hắn!

“Cảm ơn bí thư cất nhắc, ngày sau tôi nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn để đáp lại ân đề bạt của bí thư.” Tần Nghị vẻ mặt cảm kích nói.

“Tốt tốt tốt! Chẳng qua chuyện cậu thăng cấp phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy, tôi còn cần bàn bạc một phen với mấy lãnh đạo trấn khác, sau đó lại đi lưu trình với ban ngành trực thuộc của huyện bên kia, nếu không có gì bất ngờ, vài ngày nữa thư bổ nhiệm có thể xuống.” Hoắc Bá Nho lại nói.

“Cảm ơn bí thư.”

Buổi chiều.

Trong phòng hội nghị.

Hoắc Bá Nho mang Trần Minh, còn có phó bí thư, chủ tịch hội đồng nhân dân... mấy lãnh đạo đều gọi tập trung lại.

“Một lần này gọi mọi người tới họp, chủ yếu là tôi tính nâng Tần Nghị lên thành phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy, cho nên gọi mọi người tới bỏ phiếu biểu quyết một phen.” Hoắc Bá Nho đi thẳng vào vấn đề nói.

Lời này vừa ra, Trần Minh phản ứng lớn nhất!

Hắn vốn cho rằng trước đó ly gián Tần Nghị cùng Hoắc Bá Nho, sẽ có chút thành quả.



Không ngờ Tần Nghị vừa đi qua bao lâu?

Hoắc Bá Nho thế mà muốn tăng Tần Nghị lên thành phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy!

Thật quá mức rồi!

Kẻ thù chết tiệt này, thoát ly mình, thế mà còn lăn lộn rất khá.

Điều này bảo người ngoài nhìn hắn thế nào?

“Tôi phản đối! Cậu ta tấn thăng quá nhanh, tôi cảm thấy vẫn là cần học hỏi kinh nghiệm thêm.” Trần Minh mặt mũi âm trầm.

“Trấn trưởng Trần, lời này của ông không quá đúng.”

“Biểu hiện của Tần Nghị khoảng thời gian này, tin tưởng mọi người đều thấy hết trong mắt, viết tài liệu là một hảo thủ, tài liệu tổng kết kinh nghiệm hạng mục trấn chúng ta trình lên, nhiều lần đạt được huyện khích lệ.”

“Hơn nữa, Tần Nghị vốn là chủ nhiệm văn phòng thôn trấn, tuy bị miễn đi, nhưng năng lực của cậu ấy bày ra đó, bây giờ tăng cậu ấy lên làm phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy, tôi cảm thấy không có vấn đề gì!” Hoắc Bá Nho cười ha ha.

Lời này vừa ra, khiến Trần Minh á khẩu, thậm chí có chút căm tức.

Mấy lãnh đạo trấn còn lại cũng là vẻ mặt khó mô tả.

Dù sao ai cũng biết, Tần Nghị bị cách chức đến cùng, là bút tích của Trần Minh.

Trần Minh và Tần Nghị có thù oán!

Cho nên bây giờ Trần Minh phản đối Tần Nghị tấn thăng, mọi người đều biết tâm tư của Trần Minh.

“Hừ, dù sao tôi cảm thấy tấn thăng quá nhanh, tôi phản đối!” Trần Minh cau mày.

“Được, như vậy bây giờ tất cả chúng ta liền bỏ phiếu biểu quyết một phen đi.” Hoắc Bá Nho cũng không tức giận.

Loại lãnh đạo thảo luận biểu quyết này, cũng chỉ là thủ tục.