Chương 20: Giai Nhân Có Hẹn (1)

“Có thể là hắn hay không?” Bành Dũng theo bản năng nói.

“Hử? Hắn tựa như đi lầu 8!”

Hơn nữa quần áo cũng không giống với người quay chụp kia!

Chỉ chốc lát sau, hai người lại nhìn thấy Tần Nghị lại từ lầu 8 vào thang máy, xuống lầu 1.

Về sau, hai người Trần Minh kiểm tra video một phen, không còn nhìn thấy bóng dáng Tần Nghị.

Trái lại ở ngày hôm sau, lại nhìn thấy Tần Nghị xuất hiện ở trong thang máy, vẫn như cũ là đi lầu 8.

“Đáng tiếc, toàn bộ tiểu khu, chỉ có trong thang máy có camera!” Trần Minh có chút nghiến răng nghiến lợi.

Năm 2010, trong rất nhiều tiểu khu camera giám sát còn chưa thông dụng, đặc biệt loại huyện lỵ nhỏ này, ngay cả rất nhiều tiểu khu thiết kế quy hoạch kiến trúc đều không quá khoa học, càng miễn bàn camera.

“Tần Nghị này cùng người chụp ảnh cậu chỉ có một điểm giống nhau, đó chính là chiều cao, còn lại, không có bất cứ chứng cứ gì!” Bành Dũng xem sau khi xong, phân tích.

“Tần Nghị!” Sắc mặt Trần Minh âm trầm.

Trùng hợp?

Chẳng lẽ thật sự chính là Tần Nghị?

Nhưng hắn vốn đã có thù oán với Tần Nghị, hắn càng nghĩ, lại càng cảm thấy khả năng là Tần Nghị càng lớn.

Nhưng cho dù thật là Tần Nghị, hắn cũng không cách nào làm gì Tần Nghị, dù sao người tố cáo hắn, nếu công bố ra, còn tố cáo có công đó.



Ngày hôm sau.

Tần Nghị đi về phía nhà ăn.



“Tần Nghị, thì ra người tố cáo tôi là cậu, một món nợ này tôi nhớ kỹ rồi!” Sau lưng truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Trần Minh.

Tần Nghị quay đầu, nhìn Trần Minh vẻ mặt phẫn nộ, nhíu mày: “Trần Minh, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy, cho dù muốn vu oan tôi, ông cũng phải lấy ra chứng cứ!”

Trên mặt hắn nhìn không ra biến hóa gì, nhưng trong lòng lại đã nhấc lên một ít gợn sóng.

Bị Trần Minh hoài nghi rồi?

Hắn tự nhận là lúc mình chụp ảnh, hẳn là không lưu lại sơ hở gì.

Nhưng hắn xuất hiện ở tiểu khu vịnh Bích Hải, thật sự không thể giấu diếm, có thể khiến người hữu tâm tìm được một ít dấu vết để lại.

Tin tưởng Trần Minh hẳn là không nắm giữ là chứng cứ hắn chụp ảnh, nhưng đã hoài nghi đến trên người hắn.

May mà hắn trước đó đã có chuẩn bị tâm lý, cho nên trên mặt cũng chưa lộ ra sơ hở gì.

“Tôi oan uổng cậu? Nói cho cậu, tôi đã nắm giữ video cậu theo dõi chụp ảnh tôi! Xem cậu còn cãi láo như thế nào!” Trần Minh âm trầm nói.

Thật ra hắn căn bản không có đầy đủ chứng cứ, chỉ là muốn lừa Tần Nghị một phen, xem xem rốt cuộc có phải thật là Tần Nghị hay không!

“Bệnh thần kinh!” Tần Nghị bỏ lại một câu, đi về phía nhà ăn.

“Cậu!” Trần Minh tức cả người phát run, muốn đuổi theo, nhưng nhìn thấy nơi xa có một chút đồng nghiệp cũng đi về phía nhà ăn bên này, hắn liền dập tắt ý niệm này.

“Chẳng lẽ không phải hắn?” Trần Minh mặt âm trầm.

Vừa rồi hắn đột ngột lừa Tần Nghị một phen, nhưng hắn chưa thể ở trên mặt Tần Nghị phát hiện sơ hở gì.

Còn có một loại khả năng, đó chính là người này tố chất tâm lý quá cứng, quản lý biểu cảm đến một trình độ đáng sợ.

“Mặc kệ có phải mày hay không, chuyện tát vào mặt tao, quyết không thể bỏ qua như vậy.” Trần Minh lộ ra một ánh mắt âm trầm.



Trong nhà ăn, Tần Nghị đang ăn cơm, trong lòng lại suy nghĩ một màn vừa rồi.

“Diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, càng không có đạo lý ngàn nhật phòng cướp, Trần Minh này vô luận là xuất phát từ phương diện nào, hắn ngày sau nhắm chừng cũng sẽ trả thù mình.” Tần Nghị thầm nghĩ.

Trần Minh này, phải nhanh chóng trừ bỏ!

Dù sao Trần Minh không phải thứ tốt đẹp gì, hắn cũng không có gánh nặng tâm lý gì.

Muốn hạ Trần Minh đến cùng, vẫn phải nghĩ biện pháp.

Tuy kế tiếp Trần Minh sẽ phạm một ít sai lầm, ví dụ như công trình đường nông thôn kế tiếp, con đường bê tông kia trong vòng ba tháng sẽ nát.

Lưu Khải bây giờ là chủ nhiệm văn phòng thôn trấn, hắn tuyệt đối là kẻ gánh tội thay hàng đầu, cho nên nói cũng khó có thể liên lụy đến Trần Minh, muốn lật đổ Trần Minh, con đường này không thể thực hiện được.

“Chỉ có thể nghĩ biện pháp khác!”

Ting!

Tần Nghị lấy ra điện thoại di động nhìn một lần, phát hiện là tin nhắn Liễu Tư Tư gửi đến.

“Tần đại ca, cuối tuần anh có rảnh không?”

Đọc tin nhắn này, Tần Nghị nghĩ một chút, vẫn là trả lời: “Có, làm sao vậy?”

“Gần đây có chiếu một bộ phim rất hay, muốn tìm người cùng đi xem, tôi vừa tới huyện Tam Giang bên này chưa bao lâu, cũng không có bạn bè gì, cho nên muốn hỏi một chút anh có rảnh hay không, muốn mời anh cùng đi xem phim.”

Đọc đến đây, trong lòng Tần Nghị khẽ động, giai nhân có hẹn?

Thật ra hắn phán đoán ra, sau lần trước anh hùng cứu mỹ nhân, có lẽ Liễu Tư Tư có một tia hảo cảm đối với hắn, bằng không một cô gái nào sẽ chủ động mời?

Một kiếp trước, hắn sau khi hàm oan vào tù đi ra, đã tiếp cận năm mươi tuổi, cuối cùng cô độc sống quãng đời còn lại.

Một kiếp này, hắn tự nhiên không muốn cô độc sống quãng đời còn lại.