- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Lên Như Diều Gặp Gió
- Chương 12: Gió Đổi Chiều (1)
Trọng Sinh Lên Như Diều Gặp Gió
Chương 12: Gió Đổi Chiều (1)
“Lãnh đạo, tôi, tôi còn có chút việc cần nói với bạn bè, tôi trở về sau chút.” Hoắc Bá Nho cũng biết, Lý Kinh Quốc cũng là lời khách khí, hắn nếu thật sự ngồi, vậy có chút không hiểu lễ nghĩa.
Rất nhanh, lái xe Tiểu Tôn đã lái Passat chạy đến cửa khách sạn.
“Huyện trưởng, ông chủ Lý, bí thư Lý, Liễu tiểu thư, tôi đi về trước đây.” Tần Nghị chào từ biệt mọi người.
“Ừm, đến nơi rồi báo tiếng bình an.”
“Lần sau ra ngoài, phải tìm tôi uống rượu đó!”
“...”
Bên cạnh, Hoắc Bá Nho nhìn chiếc xe lao vυ"t đi, trong lòng hắn có vô vàn suy nghĩ.
Có thể khiến huyện trưởng tự mình phái lái xe của bản thân đưa Tần Nghị trở về?
Nói thật, cho dù là hắn, cũng chưa có đãi ngộ này!
Chẳng lẽ sau lưng Tần Nghị có người?
Hay là nói có giao tình với huyện trưởng Lý?
Từng ý tưởng toát ra từ trong lòng hắn.
Lại liên tưởng đến loại biểu hiện bình tĩnh tự nhiên kia của Tần Nghị khi sắp bị Trần Minh cách chức đến cùng.
Cuối cùng đến lúc Trần Minh bị đưa đi, Tần Nghị biểu hiện ra một bộ dáng không có gì ngoài ý muốn.
Lại liên tưởng đến hôm nay Tần Nghị cùng huyện trưởng Lý dùng bữa, còn khiến huyện trưởng Lý tự mình phái người đưa về.
“Thú vị!”
…
Ngày hôm sau.
Tần Nghị theo lẽ thường đi làm.
Văn phòng xây dựng thôn trấn.
Khi hắn đi vào, phát hiện các đồng nghiệp kia vẫn như cũ cố ý giữ khoảng cách với hắn.
Tuy Trần Minh bị ghi lỗi nặng, nhưng bây giờ nói như thế nào vẫn là trưởng trấn nơi này, đối phó một Tần Nghị nho nhỏ không có bối cảnh, vẫn như cũ không có vấn đề gì.
“Làm ăn cái gì không biết? Còn chưa đuổi Tần Nghị ra khỏi văn phòng?” Trần Minh đang ở trong văn phòng của hắn giận dữ, Lưu Khải đứng ở đối diện run rẩy.
“Lãnh đạo, Tần Nghị kia nói, thư nhận đuổi không đến, hắn sẽ không rời khỏi chức vị này.” Lưu Khải ấm ức nói, Tần Nghị kia chính là một tên lưu manh.
“Hay cho một Tần Nghị không biết sống chết, cậu gọi hắn ta tới đây cho tôi! Một tuần này, phải xác định nhà thầu của con đường!” Trần Minh mặt mũi âm trầm.
Con mẹ nó, hắn bây giờ toàn thân đều là lửa giận, không biết đi nơi nào phát tiết!
Vừa vặn, Tần Nghị này bây giờ chính là đối tượng phát tiết của hắn!
Không biết là ai phát hiện hắn bao nuôi người tình! Thậm chí còn vụиɠ ŧяộʍ chụp được ảnh, làm hại hắn bây giờ bị ghi lỗi nặng cùng cảnh cáo nghiêm trọng không nói, mấy năm tương lai còn không có bất cứ hy vọng nào tấn thăng trở về!
Thậm chí ủy ban kỷ luật thành phố bên kia nhắm chừng đã theo dõi hắn mọi lúc mọi nơi, hắn mấy năm tới nhắm chừng làm chuyện gì cũng phải thật cẩn thận.
Một lần này, nếu không phải sau lưng hắn có chút mạng lưới quan hệ, hắn cũng mang một ít phân trên người mình trước kia chùi tương đối sạch sẽ, bây giờ cũng không phải chỉ một việc nɠɵạı ŧìиɧ này.
Kết quả kém nhất cũng là bị cách chức, thậm chí vào tù!
Càng nghĩ cái này, hắn càng tức, cực kỳ muốn tìm mấy người để mắng mấy ngày mấy đêm đã rồi nói sau.
Ngay lúc này, Tần Nghị cùng Lưu Khải đi vào.
“Tần Nghị, cậu bây giờ là có ý tứ gì? Trước đó tôi bảo cậu cút đi, cậu vì sao còn chiếm vị trí chủ nhiệm văn phòng này?” Trần Minh nhìn Tần Nghị trước mắt, hắn nổi giận đùng đùng.
“Cậu có phải cảm thấy tôi bị ghi lỗi nặng, không có cách nào làm gì cậu hay không? Tôi nói cho cậu, tôi từng nói muốn cách chức cậu đến cùng, cậu khẳng định phải bị tôi cách chức đến cùng!”
“Ở nơi này, không ai có thể bảo vệ được cậu!”
Tần Nghị đối mặt Trần Minh nổi nóng, trong lòng cười lạnh, hắn đã không phải người thiếu hiểu biết, đối với chút lời uy hϊếp to tát này, hắn chẳng hề để ý: “Thư nhận đuổi đâu?”
“Cậu!” Trần Minh bị lời của Tần Nghị chọc tức lệch cả mũi!
Cái thứ nước đổ đầu vịt, thế mà không sợ hắn uy hϊếp!
“Được được được, cậu muốn thư nhận đuổi phải không? Trước đó cuộc họp của ban ngành huyện bên kia đã thông qua, muộn nhất ngày mai, sẽ giao tới trên tay cậu! Đến lúc đó tôi ngược lại muốn xem, cậu lấy cái gì đấu với tôi!” Trần Minh ngược lại muốn xem thằng nhóc này có thể cười tới khi nào.
“Vậy ngày mai nói sau, không có việc gì khác chứ? Không có tôi đi trước.” Tần Nghị đầu cũng không quay lại đi ra ngoài.
Trần Minh phía sau tức đến mức thân thể phát run.
“Đủ kiêu ngạo! Đủ cứng! Hy vọng đến lúc đó cậu còn có thể bình tĩnh giống hôm nay!”
Vốn hắn cho rằng Tần Nghị sẽ sám hối, sẽ cầu mình, không ngờ vẫn giống như trước đó, khiến hắn không hiểu nổi Tần Nghị này rốt cuộc là có nội tình gì dám đấu với hắn!
Trong văn phòng.
Lưu Khải vẻ mặt đắc ý: “Chủ nhiệm Tần, là một ngày cuối cùng tôi gọi cậu là chủ nhiệm Tần! Ngày mai, cậu liền phải ngoan ngoãn dọn ra khỏi văn phòng này, yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho cậu việc khổ nhất mệt nhất cho cậu làm!”
Tần Nghị liếc nhìn Lưu Khải một cái, trong lòng không chút gợn sóng, loại nhân vật nho nhỏ tiểu nhân đắc chí này, sau này nhất định là không đi được xa bao nhiêu.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Lên Như Diều Gặp Gió
- Chương 12: Gió Đổi Chiều (1)