Bùi Quận thấy con trai quyết tâm như vậy, trong lòng không yên tâm chút nào. Gương mặt ông tràn ngập đau lòng, giọng điệu cũng thay đổi theo.“Tiểu Cửu, nếu như có thể, bố không mong muốn con làm như thế này. Nhà họ Thẩm giờ đây đang suy tàn, bố cũng còn bốn năm nữa, đủ để giúp nhà họ Bùi chúng ta đuổi bọn họ ra khỏi thủ đô hoặc trực tiếp tiêu diệt bọn họ.”
Bậc làm cha làm mẹ, có ai muốn chứng kiến con mình phải chịu đau đớn cơ chứ?
Bản chất của Xích Ngọc Tinh Tủy quá nguy hiểm, nó giống như một quả bom hẹn giờ vậy, biết bao nhiêu người trong gia tộc họ Bùi đã vì nó mà bỏ mạng. Đây cũng là lí do tại sao Bùi Quận chưa bao giờ nhắc đến món bảo vật đó trước mặt gia đình mình. Chỉ cần có thể sống yên ổn là tốt rồi, nếu không có duyên phận với giới cổ võ thì cũng không cần miễn cưỡng.
Bùi Dập Nam cau mày, sắc mặt sa sầm, vặn lại bố: “Bố à, từng đó vẫn chưa đủ. Nhà họ Thẩm không còn nữa, ai có thể bảo đảm sau này không có người khác thèm muốn của cải và bảo vật của nhà họ Bùi chúng ta?”
Thà rằng làm một mẻ, khỏe cả đời, anh muốn để mọi người dẫu biết nhà họ Bùi có bảo vật cũng không dám có ý đồ gì.
Bùi Quận nhìn anh chăm chú, khóe môi run run, yếu ớt nói: “Nếu con đã quyết định làm thì cứ tự tay lấy nó ra khỏi hộp gấm. Khi nào quyết định sử dụng nó, con phải nhờ Đức Phong, Vấn Hựu và Vấn Nghiêu canh gác cho con. Con không được phép rời khỏi biệt viện mà phải tìm một nơi yên tĩnh để chịu đựng nỗi đau hoặc sức mạnh do Tinh Tủy mang đến.”Bùi Dập Nam đóng hộp gấm lại rồi đứng lên, nói: “Con đã sai Vấn Hựu ra ngoài làm một số việc, có chú Đức và A Nghiêu là được rồi.”
Nét mặt anh hiện rõ vẻ mong chờ, có vẻ anh đang rất háo hức muốn bắt đầu chuyện này ngay lập tức.
Bùi Quận đột nhiên nắm lấy cánh tay của Bùi Dập Nam, nói: “Tiểu Cửu, bố tin những gì con nói về kiếp trước và kiếp này. Bởi vì bố chưa bao giờ nói với con về Xích Ngọc Tinh Tủy. Cho dù mật khẩu két sắt là vân tay và sinh nhật của con, bố cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cho phép con sử dụng sức mạnh của Xích Ngọc Tinh Tủy cả. Con phải biết rằng, một khi chuẩn bị kế thừa sức mạnh của Xích Ngọc Tinh Tủy, con sẽ phải trải qua vô vàn đau đớn và không có cơ hội để hối hận đâu. Con thực sự nghĩ kĩ rồi chứ? Ngay cả khi con biết vô số người đã thất bại?”
Ông vẫn không muốn để đứa con út của mình trải qua canh bạc lớn lao này.
Bùi Dập Nam đặt chiếc hộp gấm đen lên bàn cạnh giường ngủ, cúi xuống nhìn người cha đang nằm trên giường, kéo chăn đắp cho ông và ôn tồn an ủi: “Bố, con đã suy nghĩ kĩ rồi. Thật ra con cũng khá hứng thú với việc luyện tập cổ võ, bất kể kết cục cuối cùng là thất bại hay thành công thì con cũng xin chấp nhận.”
Nằm trên giường, Bùi Quận lặng lẽ nhìn đứa con trai út bằng đôi mắt đυ.c ngầu và thấy được tham vọng không hề che giấu sâu trong đôi mắt anh. Ông nhắm mắt lại, không cố khuyên can con trai nữa mà khàn giọng nói: “... Vậy con đi đi.”
Bùi Dập Nam biết mình sắp gặp nguy hiểm, nếu không thành công thì tính mạng chắc chắn sẽ không còn. Anh đang đặt cược phần đời còn lại của mình vào đó.
Anh nhặt chiếc hộp gấm đen trên bàn lên rồi nắm chặt trong tay. Anh thở dài một hơi thật sâu, cố đè nén cảm xúc phức tạp ẩn giấu trong ánh mắt, trầm giọng nói: “Bố, con nhất định sẽ thành công!”
Nói rồi, anh quay lưng đi.“Tiểu Cửu!”
Nghe tiếng gọi sau lưng, Bùi Dập Nam khựng lại, nhưng anh vẫn không quay đầu lại.
Giọng điệu Bùi Quận trở nên gấp gáp: “Khó khăn lắm con mới thích một cô gái, còn chịu tiếp xúc với người ta. Nếu có thể tìm được cô gái tên Kiều Lạc Yên đó thì con hãy cưới cô ấy đi.”
Bùi Dập Nam quay phắt lại, gương mặt vốn điềm tĩnh chợt lộ vẻ sửng sốt. Anh tròn mắt nhìn chằm chằm người cha già đang nằm trên giường với vẻ khó tin: “Bố!”
Bùi Dập Nam kể cho bố nghe mọi chuyện về kiếp trước của anh, kể cả chuyện nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì hai năm sau anh sẽ có một đêm xuân vui vẻ với bà La Sát Kiều Lạc Yên kia. Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng bố mình lại có ý định như vậy.
Bùi Dập Nam không muốn chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào. Anh luôn phản cảm với bọn họ và chỉ muốn tránh xa, từ những người phụ nữ với nụ cười giả tạo cho đến những người đến với anh chỉ vì muốn có được chút lợi ích. Anh thấy thật ghê tởm khi nghĩ đến việc bọn họ tiếp cận anh vì nhiều mục đích khác nhau chứ không hề thật lòng thích con người thật của anh.
Dần dà, anh trở nên vô cảm với phụ nữ, ngoài người nhà ra, anh chưa bao giờ để cho bất cứ người khác giới nào xuất hiện bên cạnh mình.
Bùi Quận nở nụ cười chua chát, lúc này ông cũng mong con cái lập gia đình như bao người cha già khác: “Bố chẳng còn sống được mấy năm nữa, phải nhìn thấy con kết hôn trước khi chết thì bố mới có thể yên lòng nhắm mắt xuôi tay, mới có mặt mũi xuống dưới gặp mẹ con được.”
Bùi Dập Nam cảm thấy thật đau đầu, đôi môi mỏng giần giật, gương mặt vốn điềm tĩnh lúc này lộ rõ sự bất lực.
Trước ánh mắt tha thiết khẩn cầu của Bùi Quận, anh đành thành thật nói: “Con đã cho người đi tìm cô ấy rồi, nhưng con và cô ấy khó có thể ở bên nhau. Dù gì cô ấy cũng là người đủ khả năng trở thành vị hôn thê của Đoàn Khương Duệ, với địa vị của nhà họ Đoàn và tu vi của Kiều Lạc Yên, cô ấy không phải là người con dâu mà bố có thể có được đâu.”
Kiều Lạc Yên có thể trở thành cận vệ cho gia chủ nhà họ Đoàn, điều này cho thấy tu vi của cô ấy ăn đứt những cận vệ khác của nhà họ Đoàn rồi.
Anh chưa bao giờ tận mắt chứng kiến thực lực của cô, nhưng cũng biết rằng người phụ nữ đó chẳng hề đơn giản chút nào.
Kiếp trước, anh cũng có chút ý tứ với Kiều Lạc Yên. Sau đêm mây mưa lần đó, anh đã lén lút đi tìm cô. Nhưng khi biết cô làm việc cho nhà họ Đoàn, anh liền từ bỏ suy nghĩ ấy. Thân phận vợ sắp cưới của Đoàn Khương Duệ là ước mơ của biết bao cô gái.
Một tên công tử bột không có tương lai như anh có tư cách gì mà khiến Kiều Lạc Yên từ bỏ thân phận con dâu tương lai của nhà họ Đoàn để lao vào vòng tay của một kẻ vô dụng như anh cơ chứ? Sống ở đời phải biết mình là ai, dù được tái sinh ở kiếp này thì điều mà Bùi Dập Nam mong muốn chỉ là tìm được đối phương để báo ơn mà thôi. Còn đêm xuân ngắn ngủi của bọn họ ở kiếp trước là do hoàn cảnh trớ trêu đưa đẩy, chưa đủ để khiến anh nhớ mãi không quên. Suy cho cùng, trong mắt anh, không có gì quan trọng hơn việc giữ vững nhà họ Bùi.
Nghe vậy, tim Bùi Quận như ngừng đập. Ông cố chấp nói: “Con nhất định phải thử một lần. Vì nếu cô ấy có thể đến cầu cứu con khi gặp nguy hiểm, thậm chí còn tìm được con trước khi con sắp chết, điều đó chứng tỏ cô gái ấy có tình cảm với con.”
Bùi Dập Nam day trán, cảm thấy hơi mệt mỏi khi phải đối mặt với sự thúc giục kết hôn bất ngờ của bố mình.“Chắc bố không biết đâu, không thể xem Kiều Lạc Yên là một người phụ nữ bình thường được. Cô ấy là một cỗ máy chiến đấu trong hình dạng con người, là một bà La Sát.”
Bùi gia chủ nổi cáu, giở tính trẻ con: “Tôi không quan tâm, anh phải tìm cô ấy cho tôi! Dẫu phải đào ba thước đất cũng phải tìm cô ấy bằng được, từ nay trở đi, cô ấy sẽ là con dâu của Bùi Quận tôi!”
Sắc mặt của Bùi gia chủ trở nên tái nhợt, có lẽ ông đã thực sự tức giận với những gì con trai vừa nói.
Bùi Dập Nam thấy vậy vội vàng xoa dịu cục tức cho ông: “Được rồi, được rồi, con sẽ tìm, con sai người đi tìm là được chứ gì, bố phải cho con thời gian chứ!”
Dù sao thì cũng phải tìm được người ta, còn việc cô ấy có trở thành con dâu của nhà họ Bùi hay không, người quyết định cuối cùng không phải là bố anh. Nghe thấy vậy, Bùi Quận cuối cùng cũng hài lòng. Ông thở hổn hển, uy hϊếp anh: “Nếu không tìm được con dâu tôi, lát nữa tôi sẽ bảo anh cả anh cho anh một trận!”