Chương 1: Nghịch chuyển càn khôn, Quỷ môn Thập bát châm

Tiếng mưa trút xuống ầm ĩ. Mùi máu trong con hẻm tối tăm trộn lẫn với mùi rác thải khắp nơi khiến người ta buồn nôn.

Người đàn ông nằm trên mặt đất trong con hẻm chật hẹp đã bị bắn nhiều phát, ngửi thấy mùi thối do mưa làm loãng, đôi môi mỏng cong lên vẻ chế nhạo.

Bùi Dập Nam sinh ra trong Bùi gia, một trong tám gia tộc lớn nhất Trung Quốc, đồng thời đứa con thứ chín được sủng ái nhất trong gia đình.

Mọi người đều nói anh vô công rỗi nghề, ngỗ ngược, kiêu căng và độc đoán.

Nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, anh không làm nhiều điều ác, không coi nhẹ mạng người và không bao giờ đùa giỡn với tình cảm của người khác. Anh cũng ăn nhậu chơi bời như bao cậu ấm cô chiêu khác. Nhưng so với những kẻ ăn chơi sa đọa kia thì anh vẫn còn trong sạch chán.

Tuy nhiên, khi Bùi gia sụp đổ, các đối tác làm ăn lâu năm của gia tộc lẫn bà con bạn bè đều tránh mặt.

Bùi Cửu gia, người từng được người khác nịnh nọt lấy lòng, giờ đã chết không có chỗ chôn, cũng chẳng có người nhặt xác.

Bùi Dập Nam chớp chớp đôi mắt cay xè vì mưa, không ai có thể nhìn thấy nỗi buồn và sự tức giận ẩn sâu trong mắt anh.

Nghĩ đến khung cảnh ngày xưa được mọi người vây quanh, rồi nhìn vào hoàn cảnh khốn khổ, tuyệt vọng bây giờ, Bùi Cửu gia cuối cùng cũng nhận ra rằng cuộc đời mình là một trò đùa lớn.

Bùi gia có một bảo vẫn, cũng là nguyên nhân dẫn đến sự suy tàn của gia tộc.

Đó là vì Bùi gia không đủ mạnh để giữ cho gia tộc được an toàn.

Nguồn linh khí của thế giới phục hồi, luật chơi do kẻ mạnh đặt ra chưa bao giờ cho người bình thường cơ hội kiếm lời.

Bùi gia giàu có và quyền lực, nhưng trong thế giới cổ võ nơi kẻ mạnh được tôn trọng, họ cũng bị đẩy ra ngoài làm bia đỡ đạn.

Cổ võ giả luôn được người khác tôn thờ. Họ hành xử kỳ lạ, trong mắt họ không có luật lệ, chỉ nói chuyện bằng vũ lực.

Bùi gia, vốn có vô số của cải kho báu nhưng không có cổ võ giả, từ lâu đã trở thành cái gai trong mắt người khác.

Nằm trong con hẻm đổ nát, Bùi Dập Nam nhìn thấy khuôn mặt của kẻ thù đã gây ra vô số thương vong cho Bùi gia trước mắt, một luồng ánh sáng lạnh lùng và tàn khốc từ trong mắt anh bộc phát.

“Cộp cộp cộp…”

Cùng với tiếng mưa lớn, còn có tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Bùi Dập Nam khó nhọc ngẩng đầu khỏi vũng nước bẩn để nhìn về phía phát ra âm thanh, gương mặt tuấn tú ướt đẫm nước mưa.

Một dáng người mảnh khảnh phản chiếu trong đôi đồng tử đang dần giãn ra của anh.

Bóng người đi về phía anh, tay cầm một chiếc ô màu đen che kín toàn mặt.

Khi đối phương đến gần, Bùi Dập Nam có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt trang điểm tinh xảo dưới chiếc ô, khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ thường ngày của đối phương lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hóa ra là cô ấy—Kiều Lạc Yên.

Trong mắt Bùi Dập Nam hiện lên vẻ kinh ngạc, anh không hiểu vì sao đối phương lại xuất hiện ở đây.

Kiều Lạc Yên là cao thủ cổ võ số một, cổ võ giả cận vệ của gia chủ Đoàn gia, chịu trách nhiệm cho sự an toàn của ông ấy, đồng thời là hôn thê của con trai cả Đoàn gia.

Là con dâu nhà họ Đoàn, là vợ của người kế vị tiếp theo, cho thấy năng lực của bản thân cô không hề đơn giản.

Cô xuất hiện giữa thủ đô một cách đột ngột như từ trên trời rơi xuống, không ai biết cô có thân thế ra sao, cũng vì vậy mà những lời đồn đại về cô chưa bao giờ ngớt. Có người đồn rằng cô đã giở thủ đoạn đê tiện nên mới có thể đính hôn với cậu cả nhà họ Đoàn. Có người nói cô là gái làng chơi cao cấp do một gia tộc nào đó đào tạo, được học đủ thứ kỹ năng để phục vụ giới cầm quyền, là món hàng dành riêng cho tầng lớp quý tộc. Những lời đồn đại ấy chẳng có bằng chứng gì, cũng chẳng có ai xác nhận.

Nhà họ Bùi cũng từng điều tra về thông tin cá nhân của Kiều Lạc Yên nhưng chẳng tìm được gì, chỉ biết đối phương là một cổ võ giả đẳng cấp cao, võ nghệ phi phàm, gương mặt đẹp mê hồn kia chính là vũ khí cực kỳ nguy hiểm của cô.

Khi kẻ địch bị nhan sắc của cô hớp hồn, đó cũng là lúc cô mỉm cười và nhẹ nhàng lấy đi tính mạng của đối phương. Cô gϊếŧ người không ghê tay, thủ đoạn tàn nhẫn, được gọi là bà La Sát.

Có người nói tốt nhất là đừng bao giờ nhìn thấy cô cười. Bà La Sát đã cười ắt có kẻ phải mất mạng.

Sau khi đạt đến đỉnh cao cuộc đời, Kiều Lạc Yên bị các thiên kim tiểu thư ở thủ đô ghen ghét vô cùng. Hầu như mọi buổi tiệc tùng mà cậu cả nhà họ Đoàn tham dự đều có bóng dáng cô. Những lúc đó, đám thiên kim tiểu thư thích làm bộ làm tịch kia lại bỉ bôi và cô lập cô. Bọn họ căm ghét cô nhưng lại không dám ra tay với cô. Bà La Sát không phải danh xưng suông, chẳng ai muốn đâm đầu vào chỗ chết cả. Giới cầm quyền ưu ái cổ võ giả đến mức quy định rằng bọn họ có quyền gϊếŧ người trong hầu hết các trường hợp mà không cần lí do.

Tuy nhiên, không ai biết rằng bà La Sát mà bọn họ chỉ cần nghe tên đã sợ mất mật từng có một cuộc tình một đêm với Bùi Cửu gia, khi cô còn chưa xuất hiện ở nhà họ Đoàn.

Đó là chuyện khi nào nhỉ? Bùi Dập Nam cố hồi tưởng, dù ý thức của anh đang dần mất đi, hình như là một đêm của ba năm trước.

Kiều Lạc Yên là người phụ nữ duy nhất anh từng có được trong cuộc đời ngắn ngủi của mình. Tiếc thay, cô chung quy không thuộc về anh.

Sau khi tiếp quản nhà họ Đoàn, gia tộc đứng đầu giới cổ võ, gia chủ nhà họ Đoàn trở thành người cầm quyền mới của Nội các do tám gia tộc lớn của thủ đô thành lập, mang đến mấy chục năm huy hoàng cho nhà họ Đoàn. Một khi gả vào nhà họ Đoàn, bà La Sát sẽ có được địa vị khiến bao người phụ nữ khác phải ngưỡng mộ.

Kiều Lạc Yên đi đến bên cạnh Bùi Dập Nam lúc này đã ướt sũng vì bị mưa xối, giơ chiếc ô đen che cho anh, không để nước mưa làm vết thương của anh thêm nghiêm trọng. Cô vừa run run che ô cho anh, vừa lấy ra một chiếc hộp gỗ to bằng lòng bàn tay chạm hoa văn chim phượng mạ vàng rất tinh xảo từ trong túi áo.

Đúng lúc này, Bùi Dập Nam chợt nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của Kiều Lạc Yên bằng bàn tay nhuốm máu. Sắc mặt anh trắng bệch như giấy mà vẫn gắng gượng mỉm cười, khóe môi rỉ máu. Anh khẩn khoản: “Nể tình nghĩa xưa, mong cô có thể nhặt xác giúp tôi. Tôi không muốn… làm cô hồn dã quỷ.”

Dù là nhờ vả, giọng điệu anh vẫn có nét kiêu ngạo ngày nào.

Sau khi nhà họ Bùi sụp đổ, đến thần linh cũng chẳng phù hộ bọn họ nữa. Anh là Cửu gia nhà họ Bùi, xuất thân cao quý, dù chẳng còn nhà để về cũng không muốn chết đi một cách thê thảm như vậy. Anh không muốn mình nằm đó đến khi xác mình rữa nát và bị giòi bọ bâu kín mà vẫn không có người nhặt xác cho.

Kiều Lạc Yên chạm vào bàn tay lạnh buốt của Bùi Dập Nam, gương mặt xinh đẹp chợt biến sắc, đôi mắt mở to. Cô sờ cổ tay anh, phát hiện mạch của anh rất yếu, gần như không có. Có lẽ anh còn gắng gượng được đến giờ để cầu xin cô là vì chấp niệm quá sâu nặng.

Ai mà ngờ Bùi Cửu gia cao quý ngày nào đang hấp hối tại một con ngõ ngập ngụa rác rưởi chứ, thật thê thảm và đáng buồn biết bao.

Đôi môi đỏ thắm của Kiều Lạc Yên mím chặt, thân hình không kìm được mà run rẩy. Cô nhắm chặt mắt lại để giấu đi nỗi đau thương trong ánh mắt, cắn răng nói: “Được.”

Cô vừa dứt lời, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô chợt buông lỏng. Một thanh âm nặng nề vang lên, bàn tay ấy rơi xuống vũng nước bẩn, làm nước bắn lên tung tóe.

Kiều Lạc Yên mở mắt ra lần nữa, nước bùn bắn lên mặt cô lấm tấm. Cô cúi đầu, thấy Bùi Dập Nam đã tắt thở. Mãi đến lúc chết, đôi mắt anh vẫn mở trừng trừng như không cam lòng, ấy là chết không nhắm mắt.

Kiều Lạc Yên vuốt mắt cho anh, nhỏ giọng thì thầm: “Xin lỗi.”

Kiếp này, cô không có lỗi với ai, chỉ có lỗi với người đàn ông này.

Tích tắc sau, Kiều Lạc Yên nhanh nhẹn vạch áo Bùi Dập Nam ra, một tay giơ ô che cho anh, tay kia mở chiếc hộp gỗ tinh xảo và lấy ra một cây kim châm cứu sáng lấp lánh. Cô lẩm nhẩm chú ngữ cổ xưa của Vu tộc, vừa niệm chú vừa nhanh tay ghim kim ngay huyệt Mệnh Môn của Bùi Dập Nam.

“Đùng đùng!”

Chân trời xa xa rền vang tiếng sấm. Mưa càng lúc càng nặng hạt, ào ào như thác nước.

Không có ô che, quần áo Kiều Lạc Yên chẳng mấy chốc đã ướt sũng. Số kim cô ghim trên người Bùi Dập Nam càng nhiều, tiếng sấm đinh tai nhức óc cũng càng lúc càng gần, cảm giác như vang lên ngay bên tai.