Lúc Trịnh Trạch Đào thấy hai chữ “Tiểu lãng” trên chiếc điện thoại đang rung là lúc ông xém chút nữa quăng chiếc điện thoại ra ngoài. Tiểu Lãng đại biểu cho Trịnh Lãng, là con trai cả của ông. Cho dù đối phương đã sửa lại tên không còn quan hệ với mình, nhưng tình cảm và áy náy của Trịnh Trạch Đào chưa bao giờ ít đi.
“Con trai hả? Tìm bố có chuyện gì? Hay là con đã xảy ra chuyện gì? Nói với bố!” Đã tám năm chưa nhận được cuộc điện thoại nào từ con trai, chẳng trách ông suy nghĩ theo hướng tiêu cực.
“. . . Mùa hè này con hẹn với bạn học tự lái xe đi du lịch, có ít thứ cần bố mua giùm con.” Giọng nói Trác Nguyên không chút phập phồng.
Nghe cậu nói như thế, Trịnh Trạch Đào yên lòng, lập tức vui vẻ, con trai ông tìm ông giúp đỡ đó! “Cần gì thì cứ nói với bố! Các con lái xe đi du lịch hả? Người trẻ tuổi bây giờ lắm đứa thích cái này nhỉ, thế nhưng trên đường phải cẩn thận đó biết chưa? Con có đủ tiền chưa? Nếu chưa bố giúp con chuẩn bị trong thẻ nhé? Nhớ là đừng để người ta lừa, còn nữa. . . ”
Trác Nguyên cắt đứt lời ông, đáp: “Xe của con không tốt, con muốn một chiếc Hummer quân đội, với cả một ít đồ đạc cực tốt chỉ trong quân đội mới có, bố giúp con lấy được không?”
“Được chứ! Được chứ! Bố sẽ đi tìm chú Lâm làm ngay cho con, cứ nói những thứ con cần cho bố, trong vòng 3 ngày nhất định sẽ lấy hết cho con. Được không?”
“Dạ. Gửi con email của bố nhé, con sẽ nhắn danh sách cho bố.” Nói xong câu đó không đợi đối phương trả lời, cậu đã nhanh chóng cúp máy.
Trác Nguyên ngơ ngác nhìn màn hình tắt đen của điện thoại di động, trong lòng hết sức phức tạp. Yêu thương của Trịnh Trạch Đào đối với cậu không hề giả, nhưng nghĩ tới mẹ con ba người kia cậu liền không khống chế nổi chính mình, nhất là Trịnh Doanh, cậu hận không thể nhào tới xé nát cô ta! Cho nên, không nên trách cậu không mở miệng nhắc nhở về mạt thế gần kề, tình cảm cha con bọn họ cũng đành hết duyên ở đây vậy.
Ba ngày sau, Trác Nguyên nhắn địa chỉ kho hàng cậu thuê cho Trịnh Trạch Đào, bảo ông trực tiếp vận chuyển đồ vật vào kho hàng. Mấy món đồ cậu đặt vài ngày nay cũng lục tục được chuyển đến, địa chỉ thu hàng là một số kho hàng cậu tạm thời thuê, tất cả đều là nơi cực kỳ vắng vẻ, mà vừa nhận được hàng cậu liền lập tức bỏ vào không gian, cũng báo cho nhân viên quản kho biết mấy ngày nữa sẽ đến lấy hàng. Đến lúc Virus bùng phát, làm gì còn ai rỗi hơi đi quản nó còn hay không còn chứ? Còn nếu có nhân viên quản kho nào nổi lên ý đồ xấu muốn chiếm vật tư bên trong làm của riêng, đến khi ấy sắc mặt bọn họ khi nhìn kho hàng trống không chắc chắn vô cùng đặc sắc.
Đợi nhận hàng mấy ngày Trác Nguyên cũng không hề nhàn rỗi, cậu lên trên internet tải rất nhiều tiểu thuyết có liên quan đến dị năng, nhất là dị năng không gian, ngày đêm cấp tốc đọc hết. Không thể không nói trí tưởng tượng của con người rất kinh khủng, mấy chuyện bịa đặt bọn họ có thể viết rất thật.
Ví dụ như rất nhiều kỹ năng cậu không ngờ đến. Không gian thiết cát (cắt kim loại), không gian nén, không gian phá và rất nhiều kỹ năng không thể tưởng tượng nổi được bọn họ viết dường như có tính khả thi rất cao! Nhất là kỹ năng có tên là vùng không gian, tác giả nói rằng phạm vi dị năng giả có thể thao túng, tất cả không gian đều là vùng không gian của người sở hữu, nắm giữ quyền sát sinh, muốn thế nào thì được thế đó. Tạm không kể đến tính khả thi của kỹ năng này là bao nhiêu, Trác Nguyên chỉ muốn chửi bậy: “ Còn cho rằng mình là thần chắc!?”
Nhưng có rất nhiều suy nghĩ rất đáng thực hành, trong tiểu tuyết cái gì cũng chỉ dừng lại trên lý thuyết, có thể thực hành trong thực tế được không lại phải nhờ năng lực của con người. Không thể phủ nhận rằng, những tiểu thuyết ấy đã dẫn Trác Nguyên vào một thế giới mênh mông vô cùng uyên thâm, nó có tác dụng dẫn dắt không thể khinh thường cho thực lực tương lai của cậu.
Thời gian thu vật thu vào không gian, gọt giũa dị năng và luyện tập dị năng vội vã trôi qua, thời khắc địa ngục với toàn nhân loại lặng yên đến.
Trác Nguyên thuê phòng ở một tiểu khu trị an tốt, xung quanh nó có vài cửa hàng tạp hóa cỡ lớn, siêu thị và trường học cho nên có không ít gia đình đang sống trong tiểu khu này. Ngày tận thế đến, đám đông trở thành nơi tập trung Zombie. Tuy có số ít người thường không bị biến dị, nhưng họ không hề hay biết mình sẽ trở thành miếng mồi trong miệng chính người thân của mình.