Chương 2: Nhân quả (tt)

Edit: Baotraans

Còn có ba năm trước, khi An Diệp Lễ và An Hạnh Phương chưa xảy ra tai nạn xe cộ, cha Tạ vẫn thường xuyên nhìn thấy người thanh niên này. An Diệp Lễ không chỉ tính cách nho nhã lễ độ, cho người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân. Mà còn là thạc sĩ du học ở Anh trở về, năng lực không thể coi thường. Mặc dù là vậy nhưng không khiến người ta cảm thấy cường thế, chỉ có bao dung.

Cha Tạ cảm thấy tính cách như vậy khẳng định thích hợp với con gái nhà mình.

Quan trọng nhất là, ba năm trước đây, An Hạnh Phương từng mang theo con trai cùng cha Tạ thương lượng việc hai nhà liên hôn. Cha Tạ tuy rằng cảm thấy An Diệp Lễ thích hợp, nhưng chỉ đáp ứng ngoài miệng thôi, không có tin tưởng lắm. Sau đó An Diệp Lễ xảy ra tai nạn thì không còn nhắc đến việc liên hôn nữa.

Theo lý thuyết, khi chân An Diệp Lễ bị liệt, thì việc cùng Tạ gia liên hôn để ổn định địa vị là không thể thiếu. Nhưng An Diệp Lễ lại không có nhắc lại, lúc này cha Tạ mới nhớ tới, thì ra hắn thích con gái nhà mình. Như vậy há chẳng phải là có phúc thì hắn cùng Tạ Song Kỳ hưởng, gặp nạn thì để một mình hắn đảm đương?

Tổng hợp vài giờ, cha Tạ cảm thấy Tạ Song Kỳ gả cho An Diệp Lễ khẳng định sẽ hạnh phúc. Vì thế quyết định Liên hôn, sau đó thông báo cho Tạ Song Kỳ chuẩn bị.

Tạ Song Kỳ về nhà nghe thấy tin tức này thì giãy nảy lên. Là An Diệp Lễ ư? Không phải cô cùng Đường Vinh Tín ở bên nhau thường xuyên cười nhạo cái người vừa bị liệt vừa không có bản lĩnh này sao?

Tạ Song Kỳ vô cùng không đồng tình, nói với cha mình đã có người yêu.

Cô tìm Đường Vinh Tín, kêu hắn cùng mình đi gặp cha Tạ. Nhưng buồn cười chính là, Đường Vinh Tín thế nhưng lại nói cha Tạ tuổi đã lớn, không muốn làm cô khó xử, khuyên cô ngoan ngoãn lấy An Diệp Lễ. Hắn vẫn sẽ giống như trước yêu cô, cưng chiều cô.

Hôn lễ đúng hạn cử hành. Tạ Song Kỳ cùng An Diệp Lễ bắt đầu làm vợ chồng hữu danh vô thực. Cô mỗi ngày mỉa mai châm chọc An Diệp Lễ, cũng không kiêng dè cùng Đường Vinh Tín thân mật.

An Diệp Lễ đau lòng rất nhiều, sau lại đem toàn bộ tinh lực đổ dồn vào việc công ty. Vì thế Đường Chí Văn cùng Đường Vinh Tín bị An Diệp Lễ đoạt quyền. Sau đó, Đường Vinh Tín liền cùng Tạ Song Kỳ càng thêm thân thiết. Tạ Song Kỳ chỉ cảm thấy, cô cùng An Diệp Lễ vốn dĩ cũng chẳng có tình cảm gì để nói đến. Vì thế, trừ bỏ đóng phim, thời gian khác cô đều cùng Đường Vinh Tín ở bên nhau. Bị phóng viên chụp rất nhiều lần. Thậm chí lên bản đầu đề báo chí.

Cha mẹ Tạ cảm thấy thương tâm, Tạ An Mẫn cũng cảm thấy em gái mình không hiểu chuyện. Anh chính là từng nghe nói qua, Đường Vinh Tín ở ngoài bao dưỡng phụ nữ cũng không ít, chỉ là em gái mình ngây thơ không biết, lại không chịu tin lời ai cả. Bị Đường Vinh Tín dăm ba câu lừa gạt cho qua. Vì thế Tạ gia đối với Tạ Song Kỳ xem như buông tay mặc kệ.

Chờ đến khi Tạ Song Kỳ nhớ đến bản thân mình đã có gia đình thì An Diệp Lễ đã bị tình cảm tra tấn cùng việc công ty bận rộn khiến cho di chứng sau tai nạn xe quay trở lại. Thân thể ngày càng sa sút.



Tạ Song Kỳ nhìn An Diệp Lễ càng ngày càng gầy yếu, bộ dáng tái nhợt, lương tâm trỗi lên. Tuy rằng cô cùng anh không có tình cảm, nhưng thời điểm vừa kết hôn, An Diệp Lễ xác tật toàn tâm toàn ý chiều chuộng cô, chỉ là sau đó chậm rãi bị chính cô làm cho thương tâm.

Mặc dù lương tâm Tạ Song Kỳ trỗi dậy, nhưng suy cho cùng cũng không có tác dụng gì. Tình trạng thân thể An Diệp Lễ chưa từng có chuyển biến tốt đẹp.

Lại qua ba tháng sau, Tạ Song Kỳ đứng ở chỗ này tham dự lễ tang An Diệp Lễ.

Tạ Song Kỳ từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần. Nâng đầu, nhìn gương mặt Đường Chí Văn giống như bi thương, lại không giấu được vui mừng. Nhìn Ân Dung Dung khóc bi thống nhưng lại không có nửa giọt nước mắt. Nhìn Đường Vinh Tín ở công ty An Diệp Lễ an bài công việc mà không có thời gian đến xem cô như thế nào.

Tạ Song Kỳ ngẩng đầu nhìn trời, cười nhạo nghĩ An Diệp Lễ hiện tại nhất định vô cùng hối hận vì đã cưới cô.

Kỳ thật cô biết Đường Vinh Tín chỉ là lợi dụng cô mà thôi. Nhưng cũng có là gì đâu chứ, cô cũng không có yêu hắn.

Đường Vinh Tín lúc trước theo đuổi cô là vì nhất thời mới mẻ. Mà chính cô đáp ứng hắn cũng vì giải sầu tịch mịch. Nháy mắt cảm giác mới mẻ liền qua đi, hai người cũng không thể làm được gì. Nhưng không nghĩ tới là cha cô thế nhưng lại an bài liên hôn, hoàn toàn không hỏi qua ý tứ của cô.

Vì để cự tuyệt việc kết hôn, Tạ Song Kỳ không còn cách nào khác đành phải đi tìm Đường Vinh Tín. Đường Vinh Tín lúc đó vừa nghe cô phải gả cho An Diệp Lễ thì ánh mắt giống hệt như chó sói.

(Editor: là chó mới đúng chị ơiii)

Sau khi gả cho An Diệp Lễ, Đường Vinh Tín đối với cô lại càng ân cần, so với thời điểm theo đuổi cô thì chỉ có hơn, không có kém. Mà cô đương nhiên cũng biết, Đường Vinh Tín là mượn cô để kí©h thí©ɧ An Diệp Lễ. Tuy nhiên, cô cũng không để bụng, bởi vì cô với hắn lại cùng một mục đích. Cô cũng mượn Đường Vinh Tín để kháng cự cuộc hôn nhân này.

(Editor: chị nữ chính này cũng quá tra đi)

Luật sư bắt đầu đọc di chúc của An Diệp Lễ, bên trong nói anh muốn lưu lại một số tiền, giúp đỡ hai cô nhi viện, số tài sản còn lại để cho vợ Tạ Song Kỳ.



Thời điểm luật sư đọc xong. Tạ Song Kỳ thấy rất rõ ràng bộ dáng của cha con họ Đường. Đường Chí Văn một mặt tràn đầy phẫn hận, còn Đường Vinh Tín thì mừng như điên. Phỏng chừng Đường Chí Văn phẫn hận là vì con trai không để lại cho hắn một phân tiền, còn Đường Vinh Tín trên mặt mừng như điên, không ngoài dự đoán, hắn tin tưởng bản thân hắn cùng với cô cũng như là một mà thôi.

Tạ Song Kỳ đột nhiên rất muốn xem thử, nếu Đường Vinh Tín phát hiện hắn suy nghĩ sai rồi, thì sẽ có phản ứng gì.

Cuối cùng, luật sư để Tạ Song Kỳ ở lại một mình, giao cho cô một phong thư, nói rằng đây là An Diệp Lễ đặc biệt dặn dò đưa lại cho cô.

Tạ Song Kỳ cầm lấy, sau đó hoảng hốt đi ra xe. Trên đường, Đường Vinh Tín đỡ Tạ Song Kỳ cùng nhau đi, lại nói đi nói lại vô số lần:"Song Kỳ, An Diệp Lễ đem công ty để lại cho em, em cũng không đυ.ng gì đến, nghe anh, đem công ty chuyển vào danh nghĩa của cha anh, như vậy cha liền sẽ đồng ý để hai chúng ta lấy nhau. Vốn dĩ cha thấy em từng là vợ An Diệp Lễ có chút phê bình kín đáo. Dù gì Diệp Lễ cũng là con trai của cha, cho nên nếu em để công ty giao lại cho cha, người chắc chắn sẽ đồng ý, em cứ từ từ nghĩ lại."

Về tới nhà, Tạ Song Kỳ nằm trên chiếc giường trước đây của cô cùng An Diệp Lễ, xem phong thư anh để lại cho cô.

Bên trong nói cô làm việc không cần quá vất vả, đi đến đâu cũng phải mang theo người bên cạnh, có rất nhiều phóng viên vì đào tin tức sẽ không từ thủ đoạn. Còn nói, về sau hắn không thể vì cô làm được cái gì cả, kêu cô hãy trở lại bên cạnh cha mẹ, hi vọng cô về sau sẽ gặp được người thật lòng yêu thương cô cả đời. Đường Vinh Tín thật sự không thích hợp với cô, mong cô có thể nghe hiểu lời anh.

Tạ Song Kỳ ôm phong thư của An Diệp Lễ, một lần lại một lần xem, nhìn chữ viết ôn nhuận, giống hệt như con người của anh. Trách không được tại sao, sau khi kết hôn, sự nghiệp của cô không khi nào là không thuận lợi, càng trách không được cô cùng Đường Vinh Tín ra vào khách sạn cũng không có phóng viên đến làm khó. Thảo nào Đường Vinh Tín dám trắng trợn táo bạo cùng cô đi lại, còn nói sẽ có người xử lí tốt, không làm cô khó xử.

Cô đột nhiên thực hối hận, như thế nào cô lại vì một đoạn mâu thuẫn liên hôn bỏ lỡ một An Diệp Lễ mà cho dù cô làm sai cái gì cũng suy nghĩ thu dọn cho cô.

Tạ Song Kỳ siết chặt giấy viết thư. Đưa ra một quyết định.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Song Kỳ liền rời giường, thu thập một chút, đội mũ che khuất gương mặt. Tính toán công chứng số tài sản An Diệp Lễ để lại cho cô toàn bộ quyên tặng ra ngoài.

Bởi vì cô không xứng tiếp nhận số tài sản đó.

________________________________

Má ơi, tưởng không dài mà dài không tưởng quý dị à. Mới có chương đầu thôi mà gần 3000 chữ, mấy chương sau chắc chết quá. Cầu an ủi, xin hãy ném ngôi sao nhỏ vào mặt tôi này!!!