Nhìn sắc mặt của hai người, cộng thêm cô gái bên cạnh đỏ mặt e thẹn ngại ngùng. Ninh Viên Viên biết rằng mình đã đoán trúng
Cô gái tinh nghịch nở nụ cười, dựng lông mày nhìn Ninh Cảnh Thiên:"Chú nhỏ, người đây là bao lâu rồi đây?"
Người đàn ông ngượng ngùng hít hít mũi, ho khan vài tiếng:"Không phải đưa cháu gặp mặt rồi sao?"
Ninh Viên Viên vén mái tóc, dường cố ý:"Gì chứ? Đã yêu đương lâu như thế rồi mới ra mắt người nhà, chú nhỏ, chú đây là muốn kim ốc tàng kiều?"
Tô Tình đứng bên cạnh đỏ mặt e thẹn, không dám nói một lời nào
Ninh Cảnh Thiên giật giật khoé miệng, xì một tiếng, búng một cái lên trán Ninh Viên Viên, khẽ mắng:"Hồ ngôn loạn ngữ!"
Bị đau, cô khẽ a một tiếng
Xoa xoa cái trán tội nghiệp của mình:"Đây là bao lực gia đình!"
Ninh Cảnh Thiên không quan tâm, nâng tay nhìn đồng hồ xem thời gian:"Đi thôi, đi ăn trưa"
Tô Tình buồn cười nhìn hai chú cháu, sau đó mới nhớ ra rằng mình đã gặp cô bé này ở đâu
Sau khi nhớ lại, cô chỉ biết thở dài, ngại ngùng gãi đầu
Đó là cháu gái người ta đó, cô lại ghen bậy bạ gì chứ?
Tô Tình có thể viễn tưởng ra 100 tình huống mất mặt của mình vào lúc đó
Chợt thấy ánh mắt của Ninh Cảnh Thiên nghiễm nhiên hướng đến cô, vừa dịu dàng lại thâm tình, đôi mắt phượng hẹp dài càng mang theo tình ý quyến rũ khó tả
Tô Tình như lâm vào cơn mê, toàn bộ đều là ánh mắt đó. Trái tim khẽ đập thình thịch, tình yêu càng thêm mãnh liệt
Ninh Viên Viên đứng bên cạnh làm bóng đèn đến ngao ngán, ngáp ngắn ngáp dài:"Chú nhỏ, thời tiết này cháu sẽ chết mất"
Tô Tình ngượng ngùng, ho khan một tiếng, ân cần nhìn cô gái bên cạnh:"Được được, mau đi thôi!"
Ninh Viên Viên mở cửa đằng sau, nhường ghế phụ cho Tô Tình
Tô Tình nhìn về phía Ninh Cảnh Thiên, người đàn ông nhìn lại, khẽ gật đầu
Xe bắt đầu khởi hành
Thành phổ phủ đầy những lớp tuyết, nhưng người vẫn náo nhiệt ồn ào
Ninh Viên Viên một bụng đầy suy nghĩ, cô híp mắt, lặng lẽ mở di động ra, sau đó lại tắt đi
Giống như chờ đợi cái gì, nhưng lại không quá rõ ràng
Mơ hồ không xác định
Nhìn đôi nam nữ trước mắt trao cho cái nhìn hạnh phúc, Ninh Viên Viên cảm thấy mình như một cái bóng đèn lớn
Ninh Cảnh Thiên dừng xe lại ở một nhà hàng cổ điển Phương Tây, xe vừa dừng, tiếp tân đã chạy ra tiếp đón
Người đàn ông phong độ lịch lãm, dẫn theo hai cô gái xinh đẹp đi bên cạnh. Xinh đẹp thì không phải là lần đầu, nhưng cô gái bên cạnh chính một đại mỹ nhân
Ninh Viên Viên rút Bluetooth không dây nhút vào túi xách, nhân viên phục vụ dẫn họ vào một căn phòng
Bên trong không gian không tính là lớn, xung quanh chỉ có mỗi bốn bức tường vào tường sơn màu nâu cam và treo các bức ảnh đắt tiền
Bên trong có một người đàn ông trung niên ngồi đó, mày kiếm sắc bén, môi kéo một đường thẳng, tây trang lịch lãm, ánh mắt toát lên cái nhìn nghiêm nghị, tạo nên một thần thái cao thượng
Người đàn ông trung niên đó vừa nhìn thấy họ, lập tức đứng lên, bắt tay với Ninh Cảnh Thiên
Ninh Cảnh Thiên gật đầu, xem như lễ phép, hắn kéo Ninh Viên Viên qua, chậm rãi nói:"Luật sư Dương, đây là cháu gái tôi"
Dương Tu nheo mắt, đẩy gọng kính, nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Dương Tu tuy rằng đã 40 tuổi, nhưng nhìn vào rất phong độ lịch lãm, nhìn dáng dấp vô cùng trẻ trung
Nói trắng ra là một ông chú vô cùng đẹp trai
Ninh Viên Viên thầm đánh giá
Cô nhìn vào mắt Luật sư Dương, gật đầu chào hỏi:"Chào ngài"
Dương Tu đây là lần đầu tiên gặp mặt cháu gái Ninh Cảnh Thiên, nhìn đứa nhỏ xinh đẹp trước mắt, có đôi chút bất ngờ:"Xin chào Ninh tiểu thư"
Dương Tu nhảy mở một tập văn kiện đặt trên bàn, dáng vẻ tinh anh nghiêm túc, đẩy văn kiện về phía cô:"Đây là tất cả bằng chứng về di chúc của bà Diệp từng để lại tôi thu thập được mấy tháng qua, Ninh tiểu thư, cô xem"
Ninh Viên Viên bấm móng tay, lật từng trang từng trang văn kiện, giấy trắng mực đen, cả thông tin chi tiết đều đầy đủ hết. Ngón tay cô run run, có chút không miêu tả được cảm xúc lúc này
Ninh Viên Viên không thể nhận biết được, đây là cảm xúc của cô hay là tàn dư còn đọng lại của nguyên chủ
Sau khi xem thời viết di chúc, Ninh Viên Viên có chút không hiểu:"Thời gian viết di chúc thế mà cách ngày mẹ tôi mất lại lâu như vậy?"
Dương Tu nhìn tập văn kiện, giọng điệu nghiền ngẫm:"Chuyện này tôi cũng khá bất ngờ, nhưng sau khi tìm hiểu, bà Diệp đã phát hiện ra chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ từ rất lâu rồi, vì mắc chứng rối loạn cảm xúc mức độ nhẹ, nên bà ấy chỉ có thể viết di chúc loại bỏ các suy nghĩ tiêu cực này"
Ninh Viên Viên trợn mắt, nếu nói trắng ra, Diệp Khương thế mà nhắm mắt làm ngơ?
Ninh Cảnh Thiên mím môi, mi rũ xuống, không thể diễn tả được cảm xúc khó chịu này
Cùng cực, bối rối và xấu hổ
Hắn cảm thấy xấu hổ thay cho họ Ninh, cho dù có dành cả đời để đối xử tốt với cháu gái cũng cảm thấy không đủ
Ninh Viên Viên nhận ra được tâm trạng của hắn, tay nhỏ khẽ níu lấy vạt áo, dùng nụ cười để trấn an
Trái tim lạnh lẽo của người đàn ông như trung hòa, mềm mại đến tê tái, tim gan phèo phổi cũng trở nên cuộn trào
Ninh Viên Viên cũng không ngờ đến, Diệp khương lại yêu Ninh Chí Đức đến điên tới như vậy, nhưng vì thấy có lỗi với con gái, bà ấy chọn trao quyền thừa kế tài sản khổng lồ đấy cho đứa con gái duy nhất
Cô im lặng, xen từng chi tiết trên trang giấy
Dương Tu đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, khẽ cười trừ một tiếng:"Tôi suýt quên mất chuyện này, trong thời gian mà tôi đi điều tra, giống như được ai giúp đỡ đằng sau vậy"
Ninh Cảnh Thiên nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên thận trọng:"Anh nói vậy là có ý gì?"
Luật sư Dương bày vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh, thanh âm đè nèn một chút:"Ý là nói rõ ràng hơn, chính là có người đằng sau giúp đỡ chúng ta điều tra vụ việc này"
Mọi người đều kinh ngạc, bầu không khí cũng trở nên yên ắng
Dương Tu nhún vai, bày ra vẻ mặt đành chịu:"Thực sự là việc điều tra tất cả thông tin về bản di chúc này rất khó khăn, vì nó đã được giấu rất lâu, lại chìm trong một thời gian dài càng không có ai làm chứng. Nên việc điều tra giống công cóc, nhưng thời gian qua, tôi không hiểu sao các thông tin như được ai đó giải mã vậy"
Ninh Viên Viên nuốt nước bọt, không chắc chắn nói:"Ý của chú là, có thế lực lớn đằng sau giúp đỡ chúng ta?"
Một câu nói này đều khiến mọi người đều trở nên trầm ngâm, đặc biệt là Tô Tình, cô chỉ là một cô gái bình thường, không ngờ đến lại được tận tai nghe câu chuyện ở thế lực ngầm nào đó
Luật sư Dương khẽ đánh mắt qua Ninh Cảnh Thiên, người đàn ông nhận được tín hiệu, chỉ gật nhẹ đầu
Hắn suy đoán:"Cũng có thể là như thế"
Ninh Viên Viên nhíu chặt ấn đường, mặt mày cũng trở nên nghiêm trọng, cô không nghĩ đến việc tìm kiếm này để cho người ngoài biết đến như vậy
Ninh Cảnh Thiên xoa đầu cháu gái, giọng điệu từ tốn:"Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này để chú nhỏ giải quyết"
Cô im lặng, không trả lời
Hắn cũng không thể nói gì hơn
Sau khi mọi việc kết thúc
Ninh Viên Viên phiền muộn suy nghĩ, cô nhìn cảnh quan dần dần thay đổi trước mắt, thẩn thờ nhìn
Ninh Cảnh Thiên nhìn cháu gái qua kính chiếu hậu, muốn phá tan bầu không khí yên lặng này, người đàn ông cười nói:"Nào nào, sáng giờ mệt mỏi rồi, Viên Viên muốn ăn gì nào?"
Tô Tình biết ý, thuận hùa theo:"Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng đói quá đi nè"
Ninh Viên Viên nhìn hai người bọn họ
"Chú nhỏ, hôm nay đành thất lễ chú cùng chị Tô Tình rồi, cháu muốn xuống xe"
Hắn phanh xe lại, có chút tức giận nói:"Cháu muốn xe làm gì? Thời tiết hiện tại rất lạnh, ngoan, chú nhỏ đưa cháu đi ăn"
Cô cười nhẹ nhàng cười:"Chú nhỏ, không có việc gì lớn, cháu có một có một chút việc riêng, không thể sao?"
Lời cuối như có ý tứ
Tô Tình không muốn cả hai chú cháu trở nên căng thẳng, kéo ống tay áo Ninh Cảnh Thiên, khẽ tiếng:"Có sao đâu mà, em ấy cũng không còn là con nít, muốn riêng tư một chút cũng khó khăn quá"
Ninh Cảnh Thiên im lặng hồi lâu, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng, cháu gái lớn lên xinh đẹp, ra ngoài đi dạo một mình như thế đương nhiên hắn có chút lo lắng
Nhưng nhìn lại sắc mặt tươi cười của cô gái, hắn cũng đành đáp ứng
Ninh Viên Viên thừa biết nổi khổ của Ninh Cảnh Thiên, biết rằng hắn đang hiểu lầm. Nhưng mà cô cũng lười giải thích
Mục đích xuống xe của cô chính muốn cho hai người kia có không gian riêng tư, đứa cháu gái như cô đi theo không khác gì một cái bóng đèn lớn
Cô chỉ dạo vòng thành phố cho khuây khỏa
Sau khi xuống xe
Ninh Viên Viên đi ngược lại, bóng dáng thiếu nữ dần xa, chiếc xe vẫn không nhúc nhích
Ninh Cảnh Thiên nắm chặt bô lăng, ánh mắt chăm chăm vào thân ảnh nhỏ đang dần biến mất
Tô Tình ngồi bên nhìn dáng vẻ phức tạp của người đàn ông, trong lòng cũng chắc chắn nhiều hơn
Cô đã biết rằng, vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn chính là đứa cháu gái kia. Sự ưu tiên và chiều chuộng vẫn là dành cho cô bé
Tô Tình hiểu rằng, nếu như mình đã là người phụ nữ của hắn, sẽ cưng chiều và yêu thương, nhưng với yêu cầu, không được động vào cố kị mà hắn nâng niu
Người phụ nữ nhoẻn miệng cười khổ
Ninh Viên Viên đi dạo một vòng ở thành phố lớn, tài khoản trong di động cô vang lên tiếng ting ting quen thuộc
Ninh Cảnh Thiên đã chuyển cho cô 100 vạn, kèm theo dòng tin nhắn bá đạo khoa trương: Nếu thiếu thì nói cho chú
Ngón tay cô run run
Cảm thấy vi diệu đến choáng ngợp
Ở kiếp trước, cô phải chạy biết bao show truyền hình hoặc chụp ảnh tạp chí vật vả lắm cũng không thể so sánh được như hiện tại
Chỉ là một câu nói thậm chí cô có thể mua 3 căn nhà lớn hoặc vài mẫu đất
Ôi, người có tiền...
Ninh Viên Viên nhanh chóng nhắn tin cảm ơn
Sau đó tận hưởng cuộc sống đầy cám dỗ này
Ở một nơi nào đó, Tần Mặc đang đứng ở cửa sổ, trên tay cầm chiếc điện thoại, màn hình hiện lên bản đồ, trên bản đồ có một chấm đỏ nổi bật đang phát sáng di chuyển
Người đàn ông khép hờ mắt, sau đó hơi mở ra, đồng tử co giãn, như đang massage đồng tử
Hắn khẽ xì một tiếng, đôi mắt hoa đào quyến rũ, đuôi mắt hơi xếch lên càng tăng thêm độ lãnh diễm
Hắn đưa đọc địa chỉ cho tài xế, nhận lệnh, chiếc xe sang trọng lăn bánh
Người đàn ông ngồi ghế sau xe chợt nở nụ cười tao nhã, nụ cười hệt mùa đông, lạnh lẽo ngoan độc, gương mặt sắc sảo như hoạ