Thời gian thắm thoắt trôi qua gần 1 tháng, tần suất bận rộn của Tần Mặc càng tăng, đi công tác lại nhiều. Ninh Viên Viên lo lắng trong thời gian này không biết đối mặt với hắn như thế nào
Nhưng may mắn là hắn thường không có ở nhà, khiến cô thoải mái không ít
Sau khi nghe lời cảnh cáo của Tố Yên ngày trước, cô có hơi kinh hãi và không thể tin được được
Ninh Viên Viên thực sự rất hoang mang, trong thời gian ở chung khá lâu, thời gian ăn uống sinh hoạt đều cùng một chỗ. Cô cho rằng, cô đã hiểu biết hắn
Một loại ớn lạnh phát ra từ xương tủy, cô lo sợ rằng, bọn họ sẽ rơi vào cảnh khó xử
Cô không muốn như vậy
Ninh Viên Viên nhắm nghiền mắt, hướng mắt nhìn về phía hoa viên xinh đẹp
Trước đây khi mối quan hệ của cô và Tần Mặc không như bây giờ, hoa viên giống như là một khu vườn âm u không có sức sống
Chỉ có cây và lá cây, không có một màu sắc rực rỡ nào
Nhưng có một ngày, người đàn ông đó chợt hỏi cô:"Em cảm thấy, nếu hoa viên được trồng thêm những bông hoa kia thì sẽ như thế nào?"
Tần Mặc đưa mắt nhìn cô, ánh mắt tựa hồ như có như không hiện lên ý cười
Lúc đó, cô còn tưởng hắn đang hỏi ý kiến của mình, sau đó cô gợi không ít cùng hắn trang trí lại hoa viên
Tần Mặc là người thuộc phái hành động, hôm sau hắn liền cho người sửa sang lại vườn, chi phí chi ra không ít
Cô đơn giản nghĩ rằng, hắn rất thích hoa
Nhưng nghe những lời Tố Yên nói với cô rằng, loại người như Tần Mặc sẽ không thích những đám hoa cỏ đó. Cô rất sốc sau khi nghe những lời đó của cô ấy
Ninh Viên Viên càng nghĩ càng loạn, tâm tình không hiểu sao có chút mệt mỏi. Lần đầu tiên chính mình dính phải loại hoàn cảnh này, thật là có chút không thích ứng được
Cô có một loại tâm lý sợ hãi đối với tình cảm nam nữ, cô không rõ hắn đối với mình như thế nào, nhưng có lẽ người khác có thể thấu
Chìm trong một mảnh trầm tư, chuông điện thoại bỗng dưng reo lên, bất giác khiến cô hoàn hồn lại
Ninh Viên Viên chậm chạp nhìn tên hiển thị___ Chú nhỏ
Ninh Viên Viên:"Alo, chú"
Ninh Cảnh Thiên nới cà vạt, giọng nói dịu dàng trầm thấp đáp lại cháu gái nhỏ:"Ăn uống gì chưa?"
Ninh Viên Viên nhìn thời gian, sắp tới thời điểm Tần Mặc tan làm, cô liếʍ đôi khô rốc, vén mái tóc sau vành tai:"Chưa ạ, có lẽ cháu cũng sắp ăn rồi"
Người đàn ông bên kia khẽ cười một tiếng:"Được, ăn sớm một chút"
Cô gái nhỏ khẽ vâng
"Ngày cháu có bận rộn gì không?"
Ninh Viên Viên:"Không a" Cháu thực sự ở chán đến mức sắp đóng cọc luôn rồi
Hắn nhìn đồng hồ trên tay:"Ngày mai chú nhỏ đưa cháu ra ngoài, chú đã tìm ra một luật sư giỏi để điều vụ án của mẹ cháu và tài sản chị dâu để lại. Và chú còn điều tra được, khoảng tài sản đó Ninh Chí Đức vốn chưa đυ.ng tới, có lẽ nó được giữ vào nơi bí mật ở Ninh gia"
Cô lắng nghe, tâm càng lạnh lẽo
"Cám ơn chú nhỏ, vất vả chú nhiều rồi"
Ninh Cảnh Thiên xùy một cái:"Đều là người nhà, cháu khách sáo cái gì"
"Còn nữa, ngày mai chú nhỏ đưa cháu đến gặp một người"
Nói đến lời này, ngữ điệu hắn có chút nhẹ nhàng vui vẻ
Ninh Viên Viên qua loa cười một tiếng lấy lệ, không tò mò người đó là ai, chỉ đáp hắn sau đó cúp máy
Cô nắm chặt di động, ấn đường đau nhức. Có chút khát nước
Cô khẽ thở dài một hơi, nặng nề bước xuống
Đến khi cô mở cửa ra, người đàn ông cao lớn trước mắt khiến cô giật bắn mình
Ninh Viên Viên ngã người về sau, mông đáp đất, cô ui da một tiếng. Vẻ mặt người đàn ông mờ mịt, bàn tay định gõ cửa dừng ở không trung, nhìn như thế nào cũng có chút sượng
Cô xoa cái mông ê ẩm của mình, muốn chống tay đứng dậy, nhưng Tần Mặc đã nhẹ nhàng kéo cô lên
Khuôn mặt đẹp trai phóng đại của hắn ngay trước mắt, hơi ấm nóng phả lên mặt cô, trên người hắn có mùi thoang thoảng của thuốc lá và một loại mùi hương đặc trưng trên người hắn, ngửi rất dễ chịu, khiến cô có một cảm giác an tâm không nói nên lời
Tần Mặc nhìn cô, vén những sợi tóc lộn xộn của cô đi:"Hậu đậu như thế, chỉ có một việc đi đứng thôi cũng bất cẩn"
Giọng nói dễ nghe, một âm thanh mê hoặc như tiếng đàn violon trầm thấp, cô lúc này mới nhận ra, mỗi lần nói chuyện với cô, hắn đều sẽ trở nên dịu một cách khó thấy, ánh mắt nhu tình chất đầy xuân ý
Ninh Viên Viên có chút khó nói nên lời, cô theo khả năng âm thầm đẩy nhẹ hắn, tạo khoảng trống cho cả hai, nhưng hành động này của cô đã khiến Tần Mặc có chút khó chịu
Ninh Viên Viên giả ngu giả ngơ bẻ bẻ ngón tay hỏi hắn:"Tại sao anh về sớm vậy, về mà tôi không nghe tiếng động gì hết"
Tần Mặc hơi nhíu mày, ẩn ẩn nhìn cô có chút hàm ý:"Tôi lúc nào cũng về giờ này, em không nhớ à, hay là__" Hắn cố ý kéo dài âm điệu, gương mặt đạo mạo thăng thoắt ý cười nhẹ:"Em làm gì chuyện gì xấu xa mà cố ý giấu giếm?"
Khoé môi cô cứng ngắc, sau đó đánh nhẹ lên bả vai hắn tùy ý nói:"Nói gì vậy chứ?"
Nhân cơ hội Tần Mặc không chú ý, cô nhanh chóng chuồn đi. Hắn đút tay túi, ánh mắt dõi theo bóng lưng người phụ nữ dần dần khuất sau hành lang
Trên gương mặt đạo mạo không ý cười dịu dàng như ban nãy, hiện tại chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, sắc bén như dao
Tần Mặc vuốt mái tóc, đôi mắt chợt nhắm nghiền, dường như muốn kiềm nén thứ gì đó, người đàn ông khẽ thở dài một hơi thật nhẹ, tâm loạn như ma
Trái tim đập từng nhịp, cảm nhận âm thanh 'thình thịch' ẩn sau lòng ngực
Dục cầu bất mãn
Hắn hướng về phía cửa phòng đối diện, áo khoác chậm rãi cởi ra, cánh cửa chậm rãi đóng lại
......
Ninh Viên Viên cuộn tròn mình trên ghế, trên bàn nghi ngút thơm phức các món ăn, mái tóc như lượn sóng xoã dài trên lưng
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn
Sau đó lại hướng về phía cầu thang nhìn một cái, cô lại cúi gằm mặt
Đến khi bóng dáng người nọ xuất hiện, Ninh Viên Viên chợt ngẩng đầu lên, ngay ngắn ngồi lại đàng hoàng
Tần Mặc kéo ghế ra, tùy ý quét mắt nhìn cô:"Sao vậy?"
Ninh Viên Viên nhanh chóng xới cơm, cho cô và hắn mỗi người một chén
Tần Mặc nhìn động tác của cô rất tích cực, mí mắt giật giật liên hồi, cảm thấy có chút gì không thích hợp, lại nhìn chén cơm trước mặt mình, rồi lại nhìn đứa nhỏ bày ra dáng vẻ ân cần phía trước
Nhìn nhau mấy giây, vẫn là không nhịn được nói:"Uống nhầm thuốc?"
"......"
Sau đó nghĩ lại cũng không đến mức như thế, hắn sửa lại lời nói:"Trúng tà?"
Ấn đường của cô giật giật, khoé miệng co rút
Cẩu đàn ông!
Cô chửi thầm trong lòng một tiếng, vẫn là nhịn lại không mắng ra
Tần Mặc nhìn cô không chớp mắt, tay để vững trên đầu gối, cả đũa cũng không dám cầm
Hắn có một dự cảm rất không lành, thậm chí có chút nghi ngờ cô đầu độc vào thức ăn
Mọi bữa ăn cơm đều không bao giờ chờ hắn, một mình ăn trước, thậm chí không có cái dáng ngoan ngoãn như bây giờ
Thấy cô tích cực như thế, hắn không biết là nên vui hay buồn
Ninh Viên Viên cảm thấy bàn tay mình ra cả tá mồ hôi, sống lưng thẳng băng, chịu áp lực ánh mắt của người đối diện
Đừng nhìn nữa! Mau ăn đi, bà đây đói lắm rồi!
Đây là đều là suy nghĩ trong lòng
Tần Mặc đột nhiên nhếch, ánh mắt nhìn cô có chút phong vị, cà lơ cà phất chống tay lên cổ, chiếc áo tay dài rượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần, đường xương cốt rắn chắc, mạnh mẽ
"Làm sao, đột nhiên hôm nay tích cực như thế là có chuyện gì?"
Ninh Viên Viên nở nụ cười:"Có chuyện gì là chuyện gì chứ?"
Tần Mặc vạch trần cô:"Mọi ngày em đều sẽ không ngoan ngoãn như thế, nói đi, có chuyện gì muốn nhờ vả à?"
Cô cười trừ vài tiếng, thậm chí còn ước gì Tần Mặc có ngu ngốc một chút
Ninh Viên Viên xua tay, sắc mặt bình tĩnh nói:"Không có gì, chỉ là muốn chờ anh thôi"
Người đàn ông âm trầm trợn mắt, nhún vai, lười truy cứu. Ninh Viên Viên thoát được một kiếp, thở nhẹ nhõm trong lòng
______
Chiếc Maybach màu sang trọng đậu trước cổng biệt thự, cửa sổ xe dần dần kéo xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú của người đàn ông
Ninh Cảnh Thiên gác tay lên bệ thành, ngước nhìn cánh cổng to lớn kia
Tần Mặc đứng từ phía xa nhìn chằm chằm vào đuôi xe, nụ cười trên môi càng trở nên xảo quyệt, cúi xuống, vuốt ve Quất Quất bên cạnh:"Tiểu Quất nhi a, có thấy chiếc xe màu trắng trước mặt không?"
Chú chó to xác nhếch nhác nghiêng đầu, như hiểu như không
Người đàn ông dường như không quan tâm rằng nó có hiểu hay không, thâm trường ý vị nhìn chiếc xe đang đậu, kề sát tai chú nhỏ như đang thì thầm:"Ngoan, chiếc xe sang trọng như thế rất thích hợp cho tiểu Quất nhi làm đại sự"
Mặc kệ tiểu cẩu tử ngơ ngác đang không hiểu chuyện gì, Tần Mặc cầm dây xích chó bằng cao su, chậm rãi dắt đi
Ninh Cảnh Thiên dường như đang thất thần, đến cả người đến gần cũng không biết
Quất Quất đi xung quanh một chỗ, ngửi ngửi một hồi
Cuối cùng chuyện đại sự mà Tần Mặc nói cũng đã thực hiện. Ninh Cảnh Thiên nghe thấy tiếng động, giật mình nhìn sang bánh xe đằng sau
"!"
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn không thể tin được là... xe của hắn thế mà lại bị một con chó tè lên
Sắc mặt hắn tái nhợt, thái dương nhảy thình thịch
Tần Mặc từ đâu xuất hiện, chậm rãi cầm lấy dây xích, vẻ mặt dường như không ngờ đến:"Ôi, chú nhỏ đây sao?"
Ninh Cảnh Thiên hít một ngụm khí lạnh, một lời khó nói hết
Trong lòng thầm phun ra một câu chửi thề: Mẹ nó!
Người đàn ông kiềm nén cơn phẫn nộ trong lòng, lửa giận giảm xuống, cố gắng nở ra nụ cười nhạt:"Cậu cố ý?"
Tần Mặc thầm nghĩ: Biết thừa còn hỏi?
Mắt hắn trợn lên, vô tội lắc đầu:"Chú nhỏ nói gì vậy chứ? Oan ức quá đi, tôi cũng không biết rằng tiểu cẩu tử của vợ tôi lại thích làm bậy ở đây nữa là"
Ninh Cảnh Thiên thậm chí có thể tưởng tượng ra bản thân mình bị chọc tức tới tăng xông thổ huyết
Ninh Cảnh Thiên nhắm chặt mắt, day day ấn đường đau nhức, khẽ nhỏ giọng một tiếng:"Mẹ nó"
Tần Mặc ở một bên âm thầm nhếch môi:"Chú nhỏ, không để ý chứ?"
Người đàn ông lịch thiệp ngồi trên xe, hai hàm răng va vào nhau tạo ra âm thanh ken két, bàn tay nắm thành quyền, gân xanh hung tợn nổi lên, không lên tiếng
Hắn dường như giả vờ không phát hiện ra cơn phẫn nộ của Ninh Cảnh Thiên, ẹ lê mỉm cười lấy lòng, giống như không sợ lửa càng lúc càng lớn:"Haizzz, thật là... Không thể trách con chó nhỏ này được. Tiểu cẩu tử này ngày thường được tiểu Viên Viên cưng chiều, thành thói sinh hư, không chịu ngoan ngoãn gì hết. Không thể trách được chú nhỏ tức giận"
Ninh Cảnh Thiên nghe một loạt những lời lẽ giả tạo đó xong, lập tức bật cười thành tiếng, lòng ngực phập phồng đau nhứt, nếu nói hắn vì vui mới cười? Có cái con khỉ! Hắn là là bị chọc tức cho cười thành tiếng
Hay cho một Tần đại thiếu danh bất hư truyền, đến cả một thủ đoạn bẩn thỉu như vậy còn có thể dùng
Hắn còn có thể nói gì đây, chẳng lẽ mắng thú cưng của cháu gái mình?
Hay lại đi buộc tên kia, vốn dĩ không có bằng chứng!
Nhưng một chuyện nhỏ như thế mà còn làm lên, chính đang gián tiếp vạch sạch mặt mũi
Ninh Cảnh Thiên thật muốn xuống xe, solo một trận sống còn với Tần Mặc
Bầu không khí căng thẳng giữa hai người đàn ông, giằng co giữa trời đông lạnh giá
Ninh Viên Viên từ bên trong đi ra, mắt thấy chú chó nhỏ của mình bị kẹp giữa hai hung thần sát khí, lông mày cô không khỏi dựng lên
Cô đến gần, nắm lấy dây túi xách:"Các người... Đang làm gì vây?"
Tần Mặc là người kịp phản ứng đầu tiên, mắt nhìn cô, vô vô tội tội tay chỉ vào Quất Quất:"Ban nãy tôi dắt nó từ khi kia đi dạo về, sau đó có người gọi, tôi đứng bên kia một lát để bắt máy. Nhưng đứa nhỏ này thật không ngoan gì cả, chạy loạn lung tung... Thậm chí, còn tè lên xe của chú Ninh!"
Ninh Viên Viên đứng như trời trồng, mắt sắp trợn trắng, một lời khó nói hết
Ninh Cảnh Thiên ngước mắt nhìn cô, thầm cảm thán Tần Mặc thật tài năng, diễn giỏi như vậy sao không đi làm diễn viên chuyên nghiệp đi cho phí
Người chú nhỏ đáng kính nhìn cô, trưng cầu cô biểu đạt ý kiến
Thật hư như nào Ninh Viên Viên không rõ, nhưng với trình độ mồm nhanh hơn não như Tần Mặc là cô đã không gặp qua không ít lần
Một bên là nam chính hào quang mãnh liệt, bên kia là phản diện hung thần sát khí
Cả hai đều không dễ chọc
Đều là quả bom nổ chậm
Ninh Viên Viên đanh đánh nhức óc, khẽ vỗ vai Tần Mặc:"Trời vẫn còn đang rất lạnh, đứng ở đây nói chuyện càng không tiện, tôi hiện đang còn đang có việc. Chú, chuyện nhỏ như thế người không để ý chứ?"
Ninh Cảnh Thiên nhìn gương mặt sạch sẽ ngoan ngoãn của cháu gái, môi hồng răng trắng, đôi đồng tử trong veo như thủy tinh pha lê trong suốt, như không pha lẫn bất kỳ tạp chất nào
Sắc mặt cô có chút căng thẳng, đành nhịn lại cơn bực bội, người đàn ông thấp giọng 'Ừ' một tiếng
Nhìn gương mặt nghênh ngang kia thật muốn đấm
Ninh Viên Viên vỗ vai Tần Mặc:"Anh cũng nhanh chóng đi vào đi, giúp tôi chăm sóc Tần Mặc"
Vừa dứt lời, cô ngồi trên xe, cái kinh màu đen chậm rãi kéo lên, dần dần che khuất gương mặt xinh đẹp của cô gái
Xe lăn bánh, một màu trắng vụt biến mất ở đằng xa
Tần Mặc đứng bất động ở đó, trên tay cầm dây xích, ánh mắt vẫn dõi theo nơi đó. Nhìn như nào cũng cảm thấy thật thê lương cô độc
Hắn thở ra một làn khói lạnh, trời lạnh lẽo đến mức khiến vành tai người đàn ông đỏ lên
Hắn xoa xoa vành tai lạnh lẽo của mình, không khỏi cười nhạt lấy lệ:"Tiểu Quất nhi, chủ nhân của mày thật vô tình, nói đi liền đi luôn"
Quất Quất nhìn hắn thì thầm một mình, sắc mặt tái nhợt như không có huyết sắc, nhưng đôi môi lại càng lúc càng đỏ
Tần Mặc nắm lấy dây xích, dắt nó đi vào:"Trái tim cô ấy làm sắt đá, tại sao có cứng đến mức khiến người khác chán ghét như thế chứ"
Chú chó 'ư ử' lên tiếng
Lại giống như đáp lại. Tần Mặc nhạo bản thân, không hiểu sao có chút bất lực
Hắn không dám ép buộc, lại càng không dám trói chặt cô lại, hận không thể buộc chặt người con gái mãi mãi bên mình
Tần Mặc muốn tình yêu của cả hai đều là tự nguyện, đến cả những chuyện tổn thương cô đều không dám làm
______
Chiếc xe chạy với tốc độ ổn định, không nhanh không chậm, Ninh Cảnh Thiên gác tay lên sườn mặt, mắt hướng nhìn phong cảnh, không để ý đến cô
Giống như đang biểu đạt sự giận hờn của mình
Ninh Viên Viên dở khóc dở cười, không biết phải nói năng thế nào, chỉ có bất đắc dĩ lắc đầu
Từ sau khi lên xe, đã gần 10 phút
Cả hai đều không trò truyện gì, bầu không khí có chút ngột ngạt
Giống như không nhịn được nữa, người đàn ông sít một hơi dài, bực bội nhìn cô
"Cháu không muốn nói gì à?"
Ninh Viên Viên mắc cười, nhưng kiềm nén lại:"Sao ạ? Cháu phải nói gì cơ?"
Hắn hít một hơi, quai hàm căng chặt
Hai người nhìn nhau, một lớn một một nhỏ, có chút buồn cười. Ninh Viên Viên không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng
Ninh Cảnh Thiên nhìn cười đến nổi, nước mắt đều chảy ra
Cười đã rồi, cô dụi mắt, giọng điệu có chút nghẹn ngào mềm mại:"Chú nhỏ đáng yêu quá đi mất!"
Hắn vẩu môi, không quan tâm
Gì mà đáng yêu cơ chứ? Một đại nam nhân như hắn mà để cho một cô gái nhỏ khen là đáng yêu, không vui vẻ chút nào
Ninh Viên Viên biết hắn còn giận, đầu dựa vào cánh tay hắn nũng nịu như con mèo như:"Chú nhỏ đừng giận, giận nhiều thì tóc sẽ mau bạc"
Ninh Cảnh Thiên nhướn mày, lời này đối với không giống an ủi tí nào
Cô gái cố tình nói những lời đó, không để ý sắc mặt hắn đã đen tới mức sắp thành đít nồi rồi:"Không phải cháu cố ý bênh vực Tần Mặc, cháu là không muốn chậm trễ thời gian vì đôi co với hắn. Cho nên mới làm thế, không ngờ rằng là chú thật sự lại để ý như vậy"
Một bên là nhân vật chính, một bên là phản diện. Cả hai người này giống như hai thái cực trái nhau, đứng chung như vậy, lại chả khác gì hẹn giờ cho bom?
Sắc mặt người đàn ông từ từ dịu xuống, tâm tình bực bội như được một chiếc cọ mềm mại vuốt ve. Ninh Cảnh Thiên thở dài, xoa cái đầu nhỏ đang gác trên vai hắn
Ninh Viên Viên thoải mái híp mắt hưởng thụ
Đến nơi, Ninh Cảnh Thiên bước xuống mở cửa cho cô
Trước mặt chính là một toà nhà cao lớn, cô trố mắt nhìn một lượt đánh giá. Ninh Cảnh Thiên dường như đang nói chuyện di động, không để ý cô bên này
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô chọc chọc cánh tay hắn:"Chú nhỏ, người chú muốn dẫn cháu đến nhìn là ai thế?"
Người đàn ông dựa vào cửa xe, mắt hướng nhìn về phía trước, trên môi nở nụ cười ôn hoà:"Đợi một chút"
Ninh Viên Viên gật đầu, cũng không nói gì nữa, cô cũng không tò mò người đó là ai cho lắm, nhưng cô có một dự cảm không tồi
......
Tô Tình đứng ở đại sảnh, nhìn ngó bên ngoài
Chưa đầy 1 phút cô đã thấy người đàn ông của mình, trái tim thiếu nữ đập liên hồi. Nhưng sau đó, bước chân liền khựng lại
Bên cạnh hắn chính là cô gái xinh đẹp ở trung mua sắm hôm trước, Tô Tình nhớ kĩ như in, có lẽ vì quá ấn tượng
Mắt thấy thấy hai người cười nói ngọt ngào, Ninh Cảnh Thiên còn xoa đầu cô ấy, cô không hiểu cảm thấy cực kỳ khó chịu
Sắc mặt Tô Tình trở nên lạnh lùng, bước nhanh về phía hai người kia
"Cảnh Thiên!"
Ninh Cảnh Thiên giật mình, nhìn người phụ nữ trước mắt:"Tô Tình"
Ninh Viên Viên ló đầu ra, xem xem là ai
Nhìn một hồi, cô thấy người phụ nữ đó khá giống cô gái trong đám bạn chụp chung với Tần Mặc
Thậm chí là xinh đẹp hơn, dáng vẻ lại thành thục ổn trọng, rất có hương vị của phụ nữ
Nhìn hai lời qua tiếng Ninh Viên Viên đột nhiên thông minh đột xuất
Ninh Cảnh Thiên nhìn vẻ mặt giận dữ của Tô Tình, không hiểu sao cảm thấy kì quái, hướng cháu gái nói:"Viên Viên đây là..."
Không đợi hắn hết lời
Cô đã nhanh nhẹn gập người xuống 45° hướng Tô Tình mỉm cười:"Chào thím nhỏ!"
Ninh Cảnh Thiên:"....."
Tô Tình:"....."