Chương 53

Cả bầu không khí chìm trong im lặng

Ánh mắt lạnh lẽo của Tần Mặc như muốn nhìn xuyên tâm can cô. Ninh Viên Viên cảm nụ cười trên môi sắp duy trì không nổi, khoé miệng cứng ngắc

Người đàn ông hơi thở dài, màu mắt xinh đẹp càng trở nên động lòng người

''Bỏ đi"

Hắn chậm rãi nói:"Nói chuyện với cái đồ ngốc như em thì thật là tổn thất"

Ninh Viên Viên:"....."

Ý gì hả?

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận thấy thời điểm thích hợp, cô móc một chiếc hộp quà màu đỏ từ trong túi xách ra, đưa trước mặt Tần Mặc

Tần Mặc hơi nghi hoặc nhìn cô:"Đây là...cho tôi?"

Ninh Viên Viên nửa đùa nói:"Chẳng lẽ cho em trai song sinh anh?"

Tần Mặc:"....."

Hắn nhận lấy thứ đồ trong tay cô, trong lòng có chút xíu vui vẻ:"Cảm ơn"

"Anh có thể mở ra xem thử"

Ninh Viên Viên thầm mỉm cười trong lòng, nhưng đợi mãi chỉ thấy hắn thò tay vào túi áo khoác lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật dạng dẹp màu đen

Thiết kế bên ngoài tuy đơn giản nhưng vẫn không mất đi vẻ sang trọng ở ngoài

Tần Mặc nhìn cô, ánh mắt như ngậm ý cười, nhưng vẫn không giấu được sự ngại ngùng:"Quà giáng sinh của em"

Nhìn món đồ trước mặt, cô hơi do dự

Tuy rằng biết nguyên tác do cô mà hai nhân vật chính đã lệch đi rất nhiều, nhận thấy ánh mắt kia nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mình, cô đành đón tay lấy nhận:"Cảm ơn"

Tần Mặc nghiêng đầu, ánh mắt nhàn nhạt lấp lánh, mái tóc hơi dài nghiêng qua, trên môi là nụ cười ôn hoà, ánh sáng mờ nhạt hắt lên gương mặt hắn, tạo ra một loại ảo giác mê hoặc lòng người

Rõ ràng trời sinh có một dáng vẻ mê hoặc chúng sinh

Nhưng hiện tại lại nở ra một nụ cười thuần khiết đến độ vạn vật như tắm trong gió xuân

Ninh Viên Viên hiểu rằng bản thân mình chỉ là đang cầm một món quà, không hiểu sao lại có một cảm giác nóng tay

Tần Mặc không nhận ra suy nghĩ của cô, giọng điệu cũng hơi đề cao một chút:"Viên Viên, cùng nhau mở nhé?"

Lời nói giống như tẩm chất nghiện

Cô như bị điều khiển mà chậm rãi làm theo từng bước của Tần Mặc

Cái hộp đen trên cô chậm rãi mở, bên trong chính là một cái đồng hồ quả quýt nạm vàng tinh xảo

Đồng hồ chạm khắc tỉ mỉ, từng chi tiết mang lại cảm giác sang trọng. Chính là cái cảm giác nhìn một cái liền biết hàng đắt tiền

Tần Mặc cũng nhẹ nhàng mở món đồ trên tay mình. Đôi mắt hắn dịu dàng, mang lại cảm giác lười biếng

Sau khi thấy món đồ bên trong, Tần Mặc chợt bật cười

Thanh âm trầm thấp mà êm tại, như tiếng đàn violon ngân lên

Hắn nhìn con cáo ở trong quả cầu, ánh mắt phá lệ mị hoặc. Ngón tay xinh đẹp vuốt ve quả cầu thủy tinh, chậm rãi gõ nhẹ lên bề mặt

"Viên Viên" Người đàn ông nhẹ nhàng gọi tên cô

Ninh Viên Viên nghiêng đầu, ánh mắt chạm đến đồng tử xinh đẹp của hắn, con ngươi như chứa diêm hoả, vừa nóng bỏng lại dụ hoặc

Tần Mặc nhếch môi, ngữ điệu nhàn nhàn:"Đây là lần đầu tiên tôi được nhận quà giáng sinh, những cái gì là lần đầu tiên đều chính là trân quý"

Cô lắng nghe, nhưng không hiểu

Hắn nhìn vào mắt cô, đôi mắt phượng xinh đẹp rạng rỡ, ánh sáng vụn vặt đều chứa trong ánh mắt đó

"Tôi sẽ giữ gìn thật thật tốt, sẽ cất giữ vào một nơi không để ai thấy được, bảo toàn món quà em thật kĩ lưỡng"

Ninh Viên Viên:"....."

Không cần phải làm quá như vậy đâu

Cô thở dài trong lòng, nhìn cảnh đêm ở ngoài

Cô chợt mỉm cười:"Ừm, đây cũng là lần đầu tiên tôi được một món quà như thế này"

Sau khi kết thúc một đêm giáng sinh đầy ý nghĩa, Tần Mặc đưa cô về nhà

Ninh Viên Viên vệ sinh cá nhân xong lập tức lên giường ngủ liền. Tần Mặc đứng trước cửa phòng cô, ánh mắt chậm rãi rũ xuống, bóng dáng người đàn ông trong bóng cực kỳ cô đơn

Ánh sáng trong căn phòng không còn nữa, hắn mới nhàn nhạt nghiêng đầu

Tần Mặc mặc một cái áo khoác măng tô màu đen dài, lái một chiếc xe ra khỏi khuôn viên

Ngoài trời tối đen như mực, không khí càng lúc càng lạnh

Chạy được hơn 5km, hắn dừng lại ở một căn biệt thự lớn. Ánh mắt người đàn ông tối sầm, môi mím chặt

Hắn xuống xe, nhẹ nhàng đẩy cánh cổng

Dường như nó không được khoá lại, nên hắn mới có thể thuận tiện bước vào như vậy

Khuôn viên biệt thự rất rộng, nhìn không giống như là có người ở, bầu không khí âm u quỷ dị, nhìn rất giống trong những bộ dạng kinh dị mà Tần Mặc hay xem

Bước chân người đàn ông chậm rãi, tạo ra thanh âm 'lộp cộp' sởn gai ốc

Đứng trước một cái cửa gỗ lớn, Tần Mặc nhẹ đẩy ra

Cái cửa tạo ra một âm thanh chói tai, hắn chậm rãi bước vào, cũng không thèm đóng cánh cửa lại

Luồng hơi lạnh thổi vô, khiến người khác tê tái tim gan

Đôi mắt hắn trong màn đêm thực sáng, căn nhà vỏn vẹn chỉ có mỗi âm thanh bước chân của hắn

Một dòng kí ức như khiến hắn tra tấn hắn từng ngày

Tầm Mặc móc một bao thuốc lá từ túi áo, ánh lửa từ hộp quẹt hắt lên gương mặt người đàn, miêu tả đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, càng khiến hắn thêm tà mị kinh diễm

Tần Mặc chậm rãi nhả một làn khói bạc, tản mạn bay lên không trung, ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà

Căn biệt thự âm u, không có hơi người

Nhưng mọi thứ trong đây chỉ cần liếc nhìn một cái liền biết rằng rất có giá trị

Đột nhiên đằng sau cánh cửa truyền đến bước chân, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, trên tay vẫn còn cầm điếu thuốc dang dở

Đằng sau đó xuất hiện một cô gái, cô ta thở hồng hộc, mặt ửng hồng nhìn người đàn ông trước mắt. Hận không thể nhào đến ôm lấy. Sắc mặt Tần Mặc lạnh băng, nhìn người phụ nữ trước mắt

Giai Hy thấy hắn đứng im bất động, cũng không có đuổi cô đi, cô vui mừng như điên

Từng bước từng bước muốn đến gần hắn

Cô ta biết, chắc chắn hắn sẽ ở đây

Chắc chắn là vậy!

Không ngờ, cô ta lại có thể đoán đúng

Đôi mắt Giai Hy đỏ hoe, hận không thể chạy lên chất vấn hắn

Cô ta đã chờ rất lâu để được gặp hắn. Thậm chí còn phải lén lút đến nơi Tần Mặc ở

Nhưng một điều là cô ta không ngờ đến, trong căn nhà mà cô ta ước ao muốn cùng Tần Mặc sinh sống lại xuất hiện một người phụ nữ. Người phụ nữ đó cho dù có như thế nào Giai Hy vẫn nhận ra

Đó chính là người vợ ẩn danh của Tần Mặc

Người đàn ông mà cô ta điên cuồng theo đuổi, lại là người có vợ, ý chí lúc đó như vụt tắt trong lòng Giai Hy

Nhưng sau biết về gia đình và mâu thuẫn của Tần Mặc đối với vợ, Giai Hy lúc đó càng thêm hy vọng dành cho mình. Bất chấp Tần Mặc có vợ hay không, đâm vào cái cái danh vọng mình hằng ao ước

Sau bao nhiêu sóng gió, cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc, có thể đoàn tụ được với nhau

Không ngờ cô ta lại trở về quá khứ, sau đó chứng kiến một màn không thể tin vào mắt. Người vợ mà Tần Mặc chán ghét, lại như thế có thể bên cạnh hắn hòa thuận vui vẻ, mà cô cũng trở nên xinh đẹp động lòng người

Giai Hy thực sự cho rằng mình đang mơ

Không, là một ác mộng mới đúng!

Sau những ngày đó, cô ta như thế phát điên lên, phá hủy những thứ ở trong tầm mắt

Cô hận Ninh Viên Viên, chính cô là rào chắn cho tình yêu của cô ta

Giai Hy chính là ghen ghét đến điên rồi

Tần Mặc nhíu mày, sắc mặt lạnh lẽo

Ánh mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, ngữ điệu lành lạnh:"Kẻ đeo bám"

Giai Hy chợt tắt nụ cười, khoé miệng run rẩy

Kẻ đeo bám?

Không đợi cô ta mở miệng, người đàn ông cao giọng nói:"Cô tưởng tôi không biết suốt thời gian qua người lén lút xâm nhập vào Uyển Thanh Trang là ai à?"

Tần Mặc dập điếu thuốc trên tay, đôi mắt đào hoa sau kín nhìn cô ta:"Cô là ai?"

Giai Hy thở mạnh, trái tim đập thình thịch. Dáng vẻ bình tĩnh sắp không trụ nổi

Nói gì đây?

Nói cô ta chính là tình yêu của hắn ở tương lai, sau đó kêu Tần Mặc hãy ly hôn với con ả kia, cùng cô ta xây dựng lại hạnh phúc?

Giai Hy không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể không ngừng đưa ánh mắt nhìn hắn

Tần Mặc đột nhiên bước đến gần cô ta, dáng người thon dài đẹp đẽ, lại thêm phần lười biếng ung dung, khí chất cao quý không tả thành lời

Nam nhan họa thủy, trời sinh mang dáng vẻ yêu nghiệt, diễm mỹ tuyệt tục*

*Diễm mỹ tuyệt tục: xinh đẹp mà không dung tục

Trái tim thấp thỏm của cô không ngừng đập mạnh, tiếng bước chân hồi trống, làm cô ta vừa khẩn trương vừa hồi hộp

Đôi mắt đào hoa của đối phương đem lại cảm giác nhu tình, Tần Mặc cười như không cười từ trên nhìn xuống

Khoảng cách cả hai chỉ còn 1 mét

Tần Mặc liếʍ răng, trên môi là ý cười nhàn nhạt

Dạo gần đây giấc ngủ của hắn rất không chất lượng, tần suất mơ càng ngày càng tăng, cảm giác trong mơ quá đỗi chân thật. Khiến Tần Mặc có chút nghi ngờ

Đặc biệt là người đàn bà trước mắt, lại kẻ xuất hiện trong giấc mơ hắn rất nhiều, tuy rằng mơ hồ, nhưng gương mặt này liên tục xuất hiện, khiến muốn quên cũng khó

Đột nhiên trong lòng Tần Mặc có đáp án

Ngay lúc này, hắn thậm chí có thể cảm thấy tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào. Cơn đau đầu ập đến, thân thể như cạn sức lực

Người đàn ông chống tay lên vách tường giữ thăng bằng, luồng ký ức mơ hồ không tên chạy như từng đoạn phim, tra tấn hắn

Sắc mặt hắn trắng bệch, đôi mắt ửng đỏ

Trong vô cùng kiều diễm, có biết bao nhiêu mê người

Giai Hy đứng cách đó, cô chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến hắn, nhìn người đàn ông quằn quại với cơn đau, cô ta thậm chí có chút vui mừng

Cô ta đến bên cạnh Tần Mặc, tay giữ lấy vai hắn

Dùng giọng điệu mềm nhẹ nhất để nói chuyện:"Đừng cứng đầu nữa, nghe lời em đi, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới, đầy tình yêu và ngập tràn hạnh phúc. Đây không phải là thứ anh khát khao sao?"

Lời nói của cô ta như nọc độc, xông thẳng đến các giác quan thần kinh của hắn, vừa đau đớn vừa tê dại, dường như không thể kiểm soát được bản thân

Giai Hy giống như được một tấc lại tiến đến một bước, cô ta ngoẻn miệng cười xinh đẹp, ánh mắt long lanh nhìn người đàn ông trước mắt. Cô to gan ôm lấy hắn, cánh tay vòng chặt eo người đàn ông

Cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể đó, nhịp tim cô ta không ngừng tăng nhanh

Đây chính là thế giới của cô ta, hậu thuẫn của cô ta

Lấy người đàn ông này chính là khiến thân mình thật hạnh phúc, bản thân Giai Hy chính là nghĩ như vậy

Tần Mặc cảm thấy bản thân như bị xâm phạm, ánh mắt trở nên đáng sợ

Đẩy mạnh người phụ nữ bám trên người mình ra, Giai Hy bị đập mạnh lên tường, đau đến nghiến răng, khoé mắt trào ra nước mắt

Chưa kịp hoàn hồn, cái cổ đã bị đối phương bóp chặt, thở cũng không thở nổi

Cô ta cố gắng mở to đôi mắt, một mảnh mơ hồ

Dáng người hắn cao lớn, cánh hữu lực mạnh mẽ

Đối với người phụ nữ trước mắt không hề có tí lưu tình. Giai Hy bị cảnh tượng trước mắt doạ cho kinh hồn, người đàn ông trước mặt tựa như tu la, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy tà khí, đôi môi mím chặt, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, càng trở nên đáng sợ

Giống như là có một áp lực vô hình, cô ta khó hít thở, bàn tay không ngừng bấu chặt vào bàn tay của Tần Mặc, khó khăn nói:

"Bu... buông, em r...ra! Tần Mặc.... Mau...!"

Lời nói khó khăn, cô ta đang cố gắng hít thở

Lúc này trên gương hắn hiện lên sự tàn khốc, liền giống như muốn gϊếŧ chết người phụ nữ trước mặt

Tần Mặc cong khoé môi, biểu hiện vẫn lạnh lẽo như cũ, mái tóc đen toán loạn, càng tôn lên vẻ đẹp đó

"Hình như, tôi đã bỏ lỡ thứ gì đó"

Giai Hy trọn mắt, lực đạo trên tay Tần Mặc nhẹ hơn một chút. Giống như để cho cô ta chút oxi để thở, nhưng Giai Hy lúc này không có tâm trạng cảm kích

Ánh mắt người đàn ông thanh lãnh, cô có thể thấy màu đồng tử bên trong đôi mắt đó, là một màu hổ phách xinh đẹp. Nhưng người sở hữu nó lại một tên ác ma máu lạnh

Giai Hy chợt nhớ đến cảnh tượng máu me trước kia, dáng vẻ người đàn ông sạch sẽ, trên người là bộ suit chỉnh tề, mái tóc có hơi m loạn nhưng càng tôn lên sự mê người kia

Vẻ mặt hắn đầy sự điên cuồng cùng phẫn nộ, trên tay cầm khẩu súng lục màu đen chỉa về phía Ninh Viên Viên

Cô gái ngồi trên mặt đất không ngừng oán giận chửi rủa, nhếch nhác không chịu được

Tần Mặc như bỏ qua dáng vẻ đó, trong mắt lại không có sự từ bị, cảm xúc hận thù vây lấy, lập tức bóp cò

Súng đạn không có mắt, bay thẳng đến tim cô gái

Dường như không cảm nhận được sự đau đớn, chỉ cảm xúc oán hận cùng cực vây lấy

Đó là cách ra đi thanh thản nhất

Nhưng bản thân Giai Hy không ngờ đến, cô đang đối diện với cảm xúc này của Tần Mặc. Trong lòng không ngừng oán trách tại sao lại quên cô ta, tại sao chỉ mỗi cô ta là thầm nhớ nhung hắn?

Giai Hy biết, cảm giác thu phục được người đàn ông này chính là thành tựu, là chiến tích cho nhiều người mơ ước

Trước đây cảm thấy con đường của mình đi thật thuận tiện, tham vọng càng cao, mơ tưởng càng nhiều

Chỉ có trời mới biết, nếu được người đàn ông như thế này yêu chiều, cuộc sống sẽ có biết bao nhiêu sự sung sướиɠ an nhàn. Nhưng cuộc sống đó chưa kịp bắt đầu, cô ta lập trở về lại điểm xuất phát

Bản thân Giai Hy lúc đó vừa không cam tâm cùng oán giận, nhưng cô ta cho rằng bản thân đã nắm được mọi thứ trong tay, cho dù quay về điểm xuất phát thì chỉ cần bản thân lại kiên trì là được

Nhưng chỉ vừa mới bắt đầu, cô đã cảm nôn nóng, sau khi gặp mặt lại Tần Mặc tại bữa tiệc kia, Giai Hy đã đứng đó chờ gần 1 tiếng, cố gắng trang điểm ăn vận để bản thân mình xinh đẹp hơn kiếp trước, cô ta đã tốn không ít sức

Nhưng thứ cô ta nhận lại được là cái gì?

Thậm chí Tần Mặc còn không xuất hiện, Giai Hy căn bản nôn nóng đến điên rồi

Sau khi trải qua nhiều chuyện, cô ta rõ ràng biết cảm xúc của Trác Hàn đối với mình, càng biết Trác Hàn có thể vì mình mà bỏ ra không ít tiền

Trong khoảng thời gian đó, Giai Hy nắm lấy Trác Hàn như cọng cỏ sinh mệnh duy nhất, thái độ mập mờ mơ hồ, khiến anh ta sinh ra ảo tưởng mơ mộng, lại chùn bước chán nản

Cô ta đã chơi đùa Trác Hàn một thời gian khá lâu

Sau khi nôn nóng đi tìm Tần Mặc, Giai Hy đã không thể không thốt sự cảm thán đối với người ông mà cô ta mơ tưởng

Cái gương mặt kia, cho dù nhìn từ góc độ nào, cũng hoàn mỹ không tì vết

Có lẽ sau đoạn thời gian không gặp, cô ta đối với Tần Mặc thêm mê luyến, ánh mắt không giấu được sự khát khao, muốn cho cả thế giới biết, cô ta từng thu phục người đàn ông mà người ta cho rằng không thể với tới được

Trước đây cùng Tần Mặc yêu đương quá mức mơ hồ, cảm xúc đối cô ta thật sự rất nhạt nhòa, không quá rõ ràng, ngoài trừ hắn chi tiền mua những món đồ xa xỉ cho cô ta ra thì không có thứ gì lãng mạn hơn

Thậm chí những hành động dành cho các cặp đôi ra Tần Mặc cũng chưa từng làm với cô ta, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hắn đối với người phụ nữ kia hết mực dịu dàng

Hoàn toàn không khác gì các cặp tình nhân khác

Giai Hy lúc đó như muốn nhào đến tuyên bố chủ quyền, muốn mắng cái cô "vợ hờ" kia là kẻ chen ngang giữa tình yêu của cô ta cùng Tần Mặc, nhưng vẫn là phải nhịn lại

Không chờ đến lúc hôm nay, cô ta đã muốn gặp hắn

Chỉ là không ngờ đến, hắn lại xuất hiện ở đây, trước đây Tần Mặc chưa từng kể đến gia đình mình cho cô ta nghe, nhưng sau đó nghe đến một bà giúp việc ở Tần trạch nhắc lại

Giai Hy mới thoang thoáng biết được đây là nhà của gia đình hắn trước kia, trước đây ba mẹ hắn ở đây, người cha kia không biết vì sao lại biến mất, hơn mười năm qua cũng không thấy ai nhắc lại

Tên ba của Tần Mặc_Tần Nhiệt Khiêm, giống như là cấm kỵ ở Tần gia, sẽ chẳng dám nhắc đến ông ta trước mặt Tần Mặc, nghe nói hậu quả rất là nghiêm trọng

Bàn tay bóp cổ Giai Hy buông lỏng, vẻ mặt hắn như chạm vào một thứ cực kỳ dơ bẩn, bàn tay lập buông ra

Giai Hy lấy được không khí, hai mềm nhũn ngồi xuống đất, không ngừng thở hồng hộc, trên gương mặt không giấu được sự sợ hãi

Tần Mặc nhàn nhã rút một cái khăn tay từ áo khoác ra, chậm rãi lau sạch bàn tay, vẻ mặt hời hợt chán ghét

Lau xong, hắn ném đi chiếc khăn tay, ngồi xổm trước mặt cô ta, Giai Hy thậm chí có thể thấy được sự châm chọc trong đáy mắt hắn, cơ thể cô ta cứng đờ, khó tin nhìn Tần Mặc:"Anh đã nhớ lại?"

Cô ta có chút nghi hoặc hỏi

Tần Mặc khẽ cười một tiếng, thanh âm trầm thấp phát ra từ cổ họng, rất nhẹ

Không tiếc lời trả lời cô ta:"Đã nhớ lại"

Sắc mặt Giai Hy lúc trắng lúc xanh, không giấu được sự cao hứng:"Tần Mặc... Chúng ta..."

Chưa kịp nói hết câu, đã bị hắn chặn lại, Tần Mặc đưa ngón tay lên môi, làm một hành động im lặng, khẽ "suỵt" một tiếng thật nhỏ, đủ cho cả hai đều nghe

Thân thể cô ta cứng đờ, mượn vào ánh sáng mờ mờ, trong khoảnh khắc lặng yên này, mọi giác quan đều trở nên vô cùng nhạy bén, nhìn dung nhan đối phương, cô ta có thể thấy sự châm biếm trong ánh mắt đó

Cái quái gì vậy?

Tần Mặc liếʍ môi, nở nụ cười động lòng người:"Không chỉ nhớ lại, mà bản thân tôi cũng rút ra được không ít bài học dành cho mình"

Giai Hy ẩn ẩn nhìn hắn, cổ họng không phát ra được bất cứ âm thanh gì

"Giai Hy, chúng ta đều trở về lại điểm xuất phát, tuy rằng muộn hơn cô một chút" Hắn thoáng dừng một chút:"Xem như là trước đó chúng ta coi như đã chơi một trò chơi thật vô vị đi"

Giai Hy cảm nhận được trái tim mình đập thình thịch, đôi mắt trợn to, cảm thấy thở không nổi

Hắn nói vậy là có ý gì?

Cô ta không màng đến mặt mũi, hèn mọn kéo lấy tay áo Tần Mặc, nước mắt nước mũi đều tuôn ra, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch:"Không, không...em không đồng ý! Chúng ta còn chưa có bắt đầu, tại sao lại kết thúc chứ?"

Tần Mặc nhếch môi, cười lạnh. Cô ta còn dám nói những lời đó? Trước đó người phụ nữ này giống hệt như âm hồn không tan bám víu lấy hắn, mọi hành động cô ta tạo ra đều khiến hắn thật sự tức giận. Nhưng cơ thể hắn lúc đó như bị điều khiển, hệt như có ai đã gây dựng nên, cơ thể không nghe lời, mọi thứ như theo trình tự

Đối với người phụ nữ này, hắn không có tí cảm xúc gì. Tựa hồ mọi thứ diễn ra trong quá khứ, đều giống như một vở kịch, hắn chính là con rối gỗ, ngoan ngoãn im lặng để người khác điều khiển

Cơn đau vẫn còn, nhưng không còn đau như lúc ban đầu

Ngay tại lúc, hắn tỉnh táo hơn bất kì lúc nào

Đôi mắt Tần Mặc nhìn người phụ nữ kia ẩn ẩn tức giận, vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng:"Có phải trước đó chơi rất vui không? Không phải muốn tới đỉnh cao của nhân sinh là dễ dàng. Ông trời đúng là có mắt, cho hai chúng lại quay về lại thời điểm này"

Giống như là một hồi trống, mạnh mẽ kí©h thí©ɧ tê liệt mọi giác quan. Mạng người cũng vậy, lấy đi rất dễ, tương đương với việc muốn dẫm chết một con kiến

Không phải ai cũng sẽ thật sự hạnh phúc, cái hạnh mà cô ta hằng mong muốn là gì

Đó là ảo tưởng của những kẻ kém may mắn, Giai Hy cảm thấy mình thật đáng thương

Bàn tay siết chặt tay áo người đàn ông dường như không buông, cố chấp bám rễ vào chỗ không nên mọc, ánh mắt cô tha thiết, tựa hồ muốn tìm sự thương từ Tần Mặc:"Đừng mà, tình yêu của chúng ta... Là mãi mãi, không phải sao? Tại sao anh lại vì con khốn đó mà ruồng bỏ chúng ta!"

Cô ta không ngừng biện giải cho chính, cố gắng tìm một lý do hợp lý nhất:"Tần Mặc, anh nghĩ lại xem, chính cô ta, chính cô ta đã hại ông nội anh! Là cô ta đã ép buộc anh vào cuộc hôn nhân không có giá trị này! Tại sao? Tại sao anh lại luôn dịu dàng với cô ta, thậm chí sẵn sàng...sẵn sàng..." Biến mình thành một con chó ngoan ngoãn để tìm cảm giác tồn tại cho chính mình?

Đột nhiên Giai Hy chợt nhận ra cái gì đó, ánh mắt trở nên sáng bừng, không nắm tay áo hắn lắc mạnh:"Tần Mặc, anh nghĩ xem, cô ta có phải cũng giống như chúng ta, cũng quay về lại quá khứ. Chỉ là... Chỉ là cô ta có thủ đoạn khác cau dẫn anh?"

Cô ta không dám nói tiếp, khoé môi không ngừng run rẩy

Tần Mặc thu dáng vẻ nhếch nhác của cô ta vào đáy mắt, bộ dạng lôi thôi nhếch nhác, hiện tại ở trước mặt hắn làm trò hề

Căn biệt thự to lớn, thanh âm của cô ta vang vọng, người đàn ông trước mặt dáng vẻ bình tĩnh đến lợi hại, lời nói cô ta giống như không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của hắn

Giai Hy cảm thấy ủy khuất, nước mắt không ngừng rơi, lăn dài trên gò má, trộn lẫn với mồ hôi

Cảm giác chua chua chát chát từ tận cuống họng, rõ ràng chính là không cam tâm

Tần Mặc đưa tay lên, vén những sợi tóc của cô ta sau đến vành tai, ánh mắt hắn chuyên chú, động tác nhẹ nhàng, Giai Hy ngẩn ngơ, không giấu được sự mê hoặc, khoé môi hơi hơi nhếch lên, chưa kịp đợi cô ta vui mừng. Bàn tay to lớn của Tần Mặc đã mạnh mẽ nắm lấy tóc của cô ta

Giai Hy đau đớn, thét chói tai, nước mắt tuôn như mưa, cả khuôn mặt thống khổ đỏ bừng

Cảm giác đau đớn rõ ràng

Từ trước đến nay cô ta chưa cảm thấy vừa đau đớn vừa thống khổ như vậy

Tần Mặc hơi mỉm cười, cả gương mặt như liễm nhiễm trong gió xuân, ánh mắt có thêm vài phần phong tình quyến rũ

Ngữ khí nhè nhẹ, hơi trầm thấp:"Nói ít một chút, thật ồn ào, giống như chó sủa bên tai vậy"

Giai Hy đau đớn lắc đầu, không dám phát ra tiếng động, chỉ thút thít nức nở

"Cho rằng tôi không dám ra tay với phụ nữ?"

Cô ta sợ hãi, kêu lên một tiếng

Tính tình Tần Mặc xưa nay nay đều không tốt, nhưng cũng không phải là xấu, thuộc dạng trong nhóm người xấu xa có văn hóa

Hắn cong cong đôi mắt xinh đẹp, lực tay hơi buông:"Tôi đã nói, chuyện này chính là bí mật giữa chúng ta. Còn cô ấy, trước kia như thế nào, chính là đối với cô không một chút liên hệ. Hiểu?"

Hắn ngang tàn bá đạo, ép người nắm rõ đạo lý lời hắn nói

Cả thân thể cô ta run bần bật, nửa câu cũng không dám thốt ra miệng, chỉ trưng trưng nhìn hắn

Tần Mặc trọng sinh, quay về quá khứ

Những diễn biến trước kia đều được ghi nhận trong đầu

Kể cả sự khác thường của người con gái đó, đều được hắn thu vào đáy mắt

Tần Mặc nghĩ, hắn cần một chút thời gian để bình tĩnh suy nghĩ vấn đề này, có lẽ như trong một thời gian ngắn, toàn bộ ký ức ập đến, khiến bộ não có chút quá tải

Hắn đứng lên, sải bước ra ngoài

Để mặc người phụ kia ở căn biệt đó, không chút lưu luyến xoay đầu. Thẳng đến phía, bóng mạnh mẽ cương nghị

Đối với dáng vẻ điên cuồng lúc nãy hoàn khác biệt

Về đến Uyển Thanh Trang, bước chân Tần Mặc nhẹ nhàng, ném bừa cái áo khoác trên sofa, sau cầm lấy một chai rượu quý ở tủ rượu

Khui chai, lập tức bỏ lên miệng tu lên

Bộ dáng thật lưu manh

Chất lỏng màu đỏ tràn ra từ khoé miệng, nổi bật làn da trắng lạnh kia

Mùi vị nồng nồng cay cay, lại có chút ngòn ngọt, hắn nhấm nháp hương vị, chậm rãi nuốt, không có vội vàng, tựa như muốn thật sự nếm loại hương đắc tiền này

Đôi mắt người đàn ông phiếm đỏ, tuấn mỹ tự phụ, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ mà nhìn sắc trời bên ngoài

Đột nhiên lại trở về

Đối với một con người mà nói, đều này thực sự khó tin. Cuối cùng vẫn là lựa chọn bình tĩnh

Thật ra, lời nói trước đó của Giai Hy, Tần Mặc có một chút bị ảnh hưởng

Hắn là Tần Mặc ở kiếp trước, cùng kiếp này quyện làm. Quả thật là Tần Mặc có nghi ngờ Ninh Viên Viên

Nếu thực sự giống như hắn, trở về lại quá khứ thì như nào?

Muốn tránh xa hắn, thù ghét hắn?

Năm đó hắn ra tay bắn cô, tự nguyện là nhiều nhất. Ý thù hận che mờ mắt, hắn không phân biệt được sự thật

Quả thật sau Ninh Cảnh Thiên cùng Ninh Viên Viên mất không lâu, sự nghiệp Ninh gia tụt dốc không phanh, họ hàng bị ảnh hưởng, nợ nần chồng chất. Đã không thể cứu vãn nổi

Còn cái chết của ông nội, đã khiến hắn tổn thương tâm lý sâu sắc

Sau đó, có một lần Tần Mặc giúp Giai Hy chỉnh sửa máy tính, trong file có một bộ nhớ kỳ quặc. Hắn đã nhấp vào, trên màn hình xuất hiện một video ngay hành lang ở Tần trạch

Hắn nhíu mày, không kiên nhẫn tua qua từng khúc

Trong video chính là ông nội đang nói chuyện với Giai Hy. Sắc mặt ông cụ nghiêm nghị, lạnh giọng nói:"Cô nghĩ bản thân mình là ai lại có mơ tưởng trèo cao như vậy, trình độ thì không đi tới đâu, nhưng rất giỏi quyến rũ đàn ông!"

Giai Hy cúi đầu, bộ dạng đáng thương khiến người khác đau lòng, đôi mắt ngập tràn nước mắt

"Ông nội, con biết con cùng Tần Mặc môn đăng hộ đối, nhưng mà..." Cô ta hơi ngập ngùng, ngữ điệu kiên quyết nói:"Con cùng anh ấy lưỡng tình tương duyệt, yêu nhau say đắm, không thể tách rơi"

Lời này vừa nói xong, thành công chọc giận ông cụ:"Cô... Cô, cái thứ mặt dày này!"

Ninh Viên Viên đột nhiên xuất hiện, bộ dạng vô cùng nhếch nhác, trên gương mặt xinh đẹp có không ít vết thương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giai Hy như chứa một nỗi uất hận cay độc

Giai Hy nhìn cô, đôi mắt sáng ngời, la lớn:"Ninh Viên Viên! Tại sao cô lại xuất hiện ở đây, chậc chậc, nhìn bộ dạng này của cô, không sợ đến đây chọc giận ông nội sao?"

Ông cụ hơi ngẩn ngơ, nhìn đứa nhỏ kia

Ánh mắt không giấu được sự thương cảm nhưng lộ ra tia trách móc:"Cô tại sao lại ở đây?"

Ninh Viên Viên lúc này đã không còn dáng vẻ cao ngạo lỗ mãn như lúc ban đầu, đôi mắt lộ ra tia bất lực cùng sự xấu hổ. Cô quỳ xuống, gập người trước mặt ông cụ

Dõng dạc nói từng câu:"Xin lỗi, thực sự xin lỗi, xin người hãy tha thứ cho con!"

Giai Hy lộ ra bộ dáng khinh thường, bước đến, giẫm lên đầu Ninh Viên Viên, không cho cô ngẩn đầu lên

Đây là một sự sỉ nhục đối với một kẻ kiêu ngạo. Ninh Viên Viên cắn răng, nước mắt tràn ra

Ông cụ thật sự tức giận, mắng lớn:"Cô bỏ chân ra, sao dám giẫm lên nó!"

Mắt thấy ông cụ tới gần, Giai Hy hoàn toàn bỏ đi lớp mặt nạ của bản thân, lộ ra nụ cười khinh thường:"Ông già, câm miệng đi, hét hét cái gì?"

Ánh ông cụ tràn đầy phẫn nộ, muốn cô ta ra. Giai Hy chắc một tiếng, đẩy mạnh ông lão ra

Ông cụ Tần đột nhiên lên cơn tái phát bệnh tim, đau đớn quằn quại, hộp thuốc trợ tim cách không xa, tấm thân già lếch vươn tay muốn lấy

Cô ta ngoẻn miệng cười độc ác, đá văng lọ thuốc đi

Sắc mặt Ninh Viên Viên trắng bệch, lập tức nhào đến cô ta, muốn lấy lọ thuốc cứu ông nội

Nhưng không ngờ đến ông lão đã nằm bất động tại chỗ, trút hơi thở cuối cùng

Giai Hy bị đè xuống, lập tức trở về dáng vẻ yếu đuối, hét lớn lên:"A! Cứu tôi, ông nội ơi, cứu với!"

Sau đó tất cả những người giúp việc lần lượt chạy đến, đoạn video cũng trở nên bị nhiễu, video kết thúc

Camera được đặt ở chậu cây, ở một góc nhìn quay lén, nhưng góc quay lại thu hết toàn bộ

Tần Mặc sững sờ coi hết đoạn video, không nói nên lời

Hắn giống như bị ai gõ một gậy, vừa đau đớn lại tỉnh táo, chân tay cứng đờ tại chỗ, mọi giác quan đều trở tê liệt

Đó chính là sai lầm lớn nhất của hắn

Hận không thể gϊếŧ chết mình, lại hận cái gọi là thiên đạo kia

Sắc mặt hắn nhợt nhạt, trái tim quặn đau, co thắt liên hồi. Sự chua xót tràn tận trái tim, cả thể như bị một tảng đá lớn đè lên, nặng trĩu

Xin lỗi còn kịp không?

Ông trời chính là đang trêu đùa với sinh mệnh con người