Chương 37

Hôm nay là thứ 6, cô cùng "chồng mình" phải về bên "nhà chồng" xum vầy ăn cơm tụ họp thành viên gia đình, nói đến "nhà chồng" thì nguyên chủ đến đó chưa được 5 lần, mỗi lần về là những người cô chú "kính mến" sẽ nhìn cô như một câu chuyện cười nào đó

Khiến nguyên chủ chịu phải bao nhiêu ủy khuất

Giống như một trò cười cho họ, có lẽ là cách ăn mặc và trang điểm lố lăng và không phù hợp với ngoại hình, không khác gì hoá trang Halloween

Ninh Viên Viên nhớ đến lại có chút đau đầu, nhưng cô không phải là nguyên chủ, sẽ không vì Tần Mặc mà nhẫn nhịn

Mục đích của cô đến chính vả mặt từng đám người đó và củng cố lại địa vị cho bản thân. Khiến cho bọn họ nhớ mãi không quên, ngủ cũng có thể mơ thấy cô

Trong Tần gia, người đối xử bình thường với nguyên chủ nhất chính là ông nội Tần và mẹ Tần, ông cụ không hề biết nguyên chủ phải chịu ủy khuất trong chính ngôi nhà ông

Ninh Viên Viên bực bội vuốt mái tóc, nhìn chính mình trong gương, sau đó tự chính mình mỉm cười

Cô búi tóc, dặm một tí son đỏ lên môi, những sợi tóc mong manh rũ xuống sườn mặt tinh xảo, khiến cho cô càng thêm mê hoặc

Ninh Viên Viên cầm lấy túi xách đi ngoài, Tần Mặc về sớm đã đậu xe chờ cô ở cửa, cô bước nhanh vào trong xe, biểu hiện trên mặt lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn

Người đàn ông chỉ đơn giản mặc một chiếc áo hoodie màu đen rộng rãi phối cùng một chiếc quần dài cùng màu, chân đi đôi giày thể thao màu trắng thoạt nhìn như sinh viên đại học. Hắn cầm điện thoại trên tay chơi game, ngón tay thon dài xinh đẹp lưu loát lướt nhanh trên màn hình

Nghe tiếng động, hắn nâng mặt nhìn cô, ngón tay chợt run lên, sau tắt điện thoại nhét vào túi quần

Tần Mặc nhìn sắc mặt cô lãnh đạm, một năm nay hắn không ở đây không nghĩa là hắn không biết người nhà mình đối xử với cô thế nào. Chỉ vì hắn đối xử lạnh nhạt với cô không biết bao nhiêu người đã lên mặt ức hϊếp cô

Hắn chợt dâng lên sự áy náy, Ninh Viên Viên không quan tâm Tần Mặc nghĩ gì, cô chính là muốn chơi chết đám người họ Tần kia, ông cụ Tần là người công tư phân minh, không phải là kẻ vì người nhà mà trở mặt với cô

Tần Mặc nhìn thấy cô lấy điện thoại ra, lười biếng dựa vào ghế, chậm chạp lướt điện thoại, không nói một lời nào và cũng không nhìn hắn

Tần Mặc thử thăm dò mở miệng:"Viên Viên, không cần căng thẳng, có tôi ở đây"

Ninh Viên Viên dừng động tác chơi di động, sau đó cô chỉ bật cười thành tiếng giống như đang nghe được một câu chuyện cười lãng xẹt

Cô nhàn nhạt liếc nhìn hắn:"Tôi căng thẳng? Tôi vì cái mà phải căng thẳng?"

Tần Mặc hơi mím môi, có chút khẩn trương mà thẳng lưng, tài xế lái xe vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn ông bà chủ qua kính chiếu hậu, sau đó thành thạo mà mở màng chắn ra

Tần Mặc:"......"

Ninh Viên Viên:"......"

Xe di chuyển, Tần Mặc nặng nề hít một hơi thật sâu, khẽ thấp giọng nói với cô:"Những gì người nhà tôi làm trước đó, tôi thay mặt họ xin lỗi em"

Ninh Viên Viên không ngoài ý muốn với sự tự giác nhận sai của hắn, Tần Mặc trước giờ được dạy dỗ nghiêm khắc, có tính tự chủ cao trong mọi mặt. Cô và hắn trong thời gian này có lẽ đã thân thiết hơn, hắn sẽ coi cô là một người bạn mà trực tiếp xin lỗi cô

Tuy rằng thời gian đầu cô vô cùng chán ghét nam chủ, nhưng bây giờ cũng đã không còn như lúc trước, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu. Có lẽ như còn tiềm thức của nguyên chủ, cho nên mọi cảm xúc đều theo chiều hướng đó

Ninh Viên Viên lạnh lẽo nhếch khóe miệng, đáng tiếc cô ấy đã biến mất, người hiện tại chính là cô

Cô chính là vẫn chấp nhặt việc này, cô không phải thánh mẫu, càng không phải Đức Mẹ Maria, nên không có lòng từ bi cho những tiểu nhân sói mắt trắng

Ninh Viên Viên nhướn mày:"Ai làm thì người đó phải đi xin lỗi, anh nghĩ mình là ai mà thay họ cầu xin tha thứ?" Cô chính là muốn nói lời thật lòng

Bên cạnh Lê Bạch chính là con gái bà ta, Tần Chiếu Linh

Ninh Viên Viên lạnh nhạt ngồi xuống, Tần Mặc ngồi bên cạnh cô, bên tay trái cô là một phụ nữ xinh đẹp, bên cạnh cô ta là Tần Kiêu dì nhỏ của Tần Mặc

Cô gái xinh đẹp kia nhìn cô nở nụ cười lịch sự, Ninh Viên Viên kì thật không nhớ nổi cô ta là ai

Mọi người trên bàn lặng yên như tờ, ánh mắt đều nhìn cô như người lạ, đặc biệt là Lê Bạch và Tần Chiêu Linh, họ không giấu được ánh mắt chán ghét nhìn về cô

Tần Chiêu Linh xoa ngón tay, cười khẽ một cái:"Chị dâu, lâu rồi em mới thấy chị nha, chị thay đổi nhiều như thế suýt nữa em không nhận ra"

Ninh Viên Viên cụp mắt, bộ dạng thờ ơ lãnh đạm

Làm như cô không hiểu được ý châm chọc trong lời nói của cô ta sao? Bộ dạng nguyên chủ hồi trước như nào, chính là không khác gì nữ quỷ. Tần Chiêu Linh dường không nhận được sự phản hồi từ cô, nháy trở nên bực bội, ra hiệu nhìn sang người phụ nữ bên cạnh Ninh Viên Viên

Tố Yên khẽ mỉm cười xinh đẹp, nhưng nhìn nữ nhân bên cạnh cảm thấy áp lực đang chất chồng trên vai, cô ta nghiêng đầu nhìn Ninh Viên Viên, nhẹ nhàng cười:"Chào cô, tôi là Tố Yên, là thanh mai trúc mã của Mặc ca ca"

Tần Mặc nghe xong, ba vạch đen xuất hiện trên đầu, nhíu mày nhìn cô gái kia dường như đang cố nhớ ra là ai

Ninh Viên Viên mím môi muốn cười, nhưng lại không dám cười, vẻ mặt của nam chủ hiện chính là vô cùng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đáng yêu quá đáng. Cô chỉ nhàn nhạt nhìn phụ nữ kia, cô ta đang cười nhưng ánh mắt tràn ngập địch ý, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh không có chút giao động

Mọi người muốn xem cô phản ứng lên như nào, có nổi điên lên mà ầm ĩ một trận muốn đuổi Tố Yên đi không?

Cô chỉ nhìn cô ta một cái, vô cảm mở miệng:"Thì sao? Nói chuyện này với tôi làm gì?"

Giới thiệu tên thì giới thiệu tên, ai mượn cô ta khai danh phận Tần Chiêu Linh tức giận trợn mắt:"Chị dâu, chị Yên Yên lớn tuổi hơn chị đó, chị nói chuyện hoà nhã một chút"

Ninh Viên Viên cười nhạt:"Thì sao? Không phải em họ đây cũng lớn tuổi hơn tôi sao, cô cũng phải gọi tôi tiếng chị dâu cơ mà" Cô nhàn nhạt quét mắt nhìn Tố Yên:"Huống chỉ Tố tiểu thư đây đã gọi chồng tôi một tiếng ca ca, chi bằng gọi vợ anh ấy bằng tiếng tỷ tỷ luôn đi"

Lê Bạch cùng Tần Chiêu Linh gương mặt tái nhợt, Tố Yên mím môi bấu chặt góc váy

Cô ta không hề tức giận, không hề gây náo loạn, chỉ vu vơ nói vài câu cũng khiến cho mọi người tức chết

Tần Mặc vui vẻ nở nụ cười, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn cô gái, vành không tự chủ mà đỏ lên

Lê Bạch chính là không vừa mắt cô, nhân cơ hội không có ông nội Tần cùng mẹ Tần ở đây lập tức nghênh mặt:"Cháu dâu nói kì vậy, sao tiểu Yên có thể gọi cháu bằng một tiếng tỷ tỷ được. Mối quan hệ giữa con bé và Tần Mặc sâu sắc cùng chơi chung từ nhỏ không thể thay đổi xưng hô được cũng là điều hiển nhiên"

Tần Kiêu chỉ nhàn nhạt nở nụ cười phụ hoạ:"Huống chi cháu là vợ nó, cũng không thể chấp nhặt việc nhỏ như thế được"

Tần Mặc nghe xong, chỉ lạnh lùng quét mắt qua đám người:"Các người kẻ xướng người phụ hoạ đủ chưa?"

Trên bàn ăn lập tức yên tĩnh, ai cũng kinh ngạc nhìn Tần Mặc. Tần Bắc nhướn mày, miễn cưỡng nở nụ cười:"Cháu nói gì vậy, bác con vốn dĩ chính đang dạy dỗ cháu dâu"

Không ai nghĩ rằng hắn sẽ lên tiếng giúp cô, Ninh Viên Viên chỉ lười nhác nâng mắt

Lê Bạch bực bội khó chịu:"Đúng a, bác đang chỉ dẫn cho con bé cách đối nhân xử thế, không thể như vậy mà vô lễ với tiểu Yên được, trước kia con bé như nào thì cháu cũng biết rồi"

Tần Chiêu Linh cũng mở mồm phụ hoạ:"Đúng đó anh họ, mẹ em vì muốn tốt cho chị dâu, sao anh có thể nói như thế được" Cô ta thực sự sợ hãi người anh họ này, hắn chính là một người đáng sợ

Tần Mặc đang định nói vài câu nhưng ông lão đã quay trở lại, mẹ Tần bên cạnh dìu ông đi đến

Ông cụ Tần tên là Tần Tấn Dương, ông nhìn thấy Ninh Viên Viên trên môi nở nụ cười hiền từ:"Viên Viên thay đổi nhiều rồi"

Cô chỉ vâng một tiếng

Thầm cười lạnh trong lòng, không thay đổi để bây giờ các người cười nhạo cô chắc?

Lê Bạch thực sự tức giận, lâu lâu lại liếc nhìn cô. Bộ dạng ăn uống vô cùng nhã nhặn, nhưng trong chén cô rất nhiều đồ ăn

Bà ta mỉa mai cười một cái:"Tiểu Viên à, cháu năm nay cũng đã 23 tuổi, cũng không thể suốt ngày ở nhà như thế, bằng không Tần thị làm quen với công việc, dành dụm kinh nghiệm sống một chút?"

Tần Chiêu Linh cũng phụ hoạ:"Nha, chị dâu, mẹ nói cũng đúng, chị Tố Yên hiện tại chính là đang khiêm chức vị giám đốc marketing trong công ty nhà"

Lời nói mang ý tứ khoe khoang rõ ràng, ý muốn bảo cô lười biếng không có việc gì làm, nghe xong cô chỉ cười cười, làm ra mình không quan tâm

Ninh Viên Viên gắp một miếng thịt bỏ vào miệng nhai nhai:"Bác cả không cần thiết phải lo, muốn đi hay không thì để xem tôi có tâm tình không đã" Bà đây không đi làm cũng chả chết đói được

Mọi người:"......"

Tần Mặc khẽ cười cười

Lê Bạch tức giận cố gắng nén xuống, cắn môi, sau đó yếu ớt nở nụ cười:"Sao có thể được, bác chỉ sợ cháu hết tiền để tiêu thôi a, huống chi bác còn sợ, cũng đã lớn rồi cũng không thể xin tiền người nhà nữa, phải làm riêng cho mình"

Những lời bà ta nói quá mức khó nghe, khiến người khác không nhịn được nhíu mày, ông cụ liếc nhìn con dâu ăn nói hổ hào kia, xong ánh mắt mọi người đều không tự chủ mà nhìn sang Ninh Viên Viên

Cô chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lê Bạch, cười lạnh:"Không có việc gì a, đã 50, 60 năm rồi mà bác vẫn chưa miễn dịch à? Lại sợ thêm vài năm nữa đi, à... Cũng không mượn bác sợ hết tiền giúp tôi đâu, vả tôi cũng không nhờ bác đếm hộ, tiền tôi có như thế nào tôi tự biết, ít quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác đi"

Lời nói quá thẳng thắn không nể nang, vả chát chát tận mặt Lê Bạch

Mọi người ở đây chỉ trợn mắt

Tần Chiêu Linh tức giận, giọng hơi lớn:"Này! Mẹ tôi là đang quan tâm chị, sao chị lại dám nói năng như thế?"

"À, đang quan tâm tôi hả? Cảm ơn"

"......"

Tống Chiêu Linh quả thật bị tức chết rồi, ông nội Tần ánh mắt nghiêm nghị nhìn mẹ con Tần Chiêu Linh:"Trong giờ ăn cơm, đừng gây sự nữa"

Cô ta không, lớn giọng lần nữa nói:"Ông nội, ông chị dâu đã có anh họ rồi mà vẫn dây dưa với đàn ông, còn để cho thiếu gia họ Tề hôn tay" Cô ta thâm ý liếc nhìn Tần Mặc:"Không biết biết tin đồn giữa Tề thiếu và chị dâu như nào đâu, có người nói tình tứ với nhau trong sinh thần của Trần lão, chậc chậc"

Tần Mặc mím môi, ánh mắt như phát ra tia lửa, mọi người ở đây đều quan sát vẻ mặt lạnh ngắt của hắn, riêng Tần Chiêu Linh vẫn tìm chết mà nói tiếp

"Tề gia cũng thật là, chỉ cần tìm người xinh đẹp là được, trong đầu chứa rơm rạ cứt chó gì đều không quang trọng"

Ninh Viên Viên nhướn mày, cúi đầu xuống gắp một miếng đồ ăn vừa nhai vừa nói:"Trong đầu tôi chứa rơm rạ, trong đầu cô chứa cứt chó, vậy sao họ không chọn cô đi? À, chỉ là cô xấu quá đúng không?"

"Phụt!"

Ninh Viên Viên nói xong, tất cả mọi người đều nghẹn cười, cho dù không khí có căng thẳng cấp mấy cũng không nhịn được mà phụt cười

Tần Chiêu Linh tức giận:"Cô...!"

Tần Mặc liếc cô ta:"Câm miệng!"

Tần Chiêu Linh khựng lại, nháy mắt đỏ hoe, Lê Bạch không cam lòng trách móc:"Cháu sao lại quát em, con bé nói đúng mà, đường đường là con dâu Tần gia, mà công khai dây dưa với người đàn ông khác!"

Ông cụ không nhịn được nữa lớn tiếng:"Đủ rồi! Có muốn ăn cơm nữa không?"

Mọi người ánh mắt đều chuyển về phía cô, Ninh Viên Viên thong thả ăn uống ai nói gì thì thần sắc vẫn như cũ thờ ơ không thay đổi, chiếc đũa được cô đặt nhẹ xuống, quét mắt một vòng khẽ cười trào phúng:"Hình như các người hiện tại không hiểu được vị trí của mình? Thứ các người hưởng thụ đến tận bây giờ nhờ ai nhỉ, có cần tôi nhắc lại sơ lược cho nhớ không?"

Giọng điệu cô thẳng thừng, rất không nể nang mà nói

"Chó sống còn nhớ mặt chú, người quay đi quay lại đều là kẻ ăn cháo đá bát?"

Tần Bắc giận run người:"Cô có ý gì?"

Ninh Viên Viên thờ ơ nhìn ông ta:"Tôi có ý gì? Ý các người tất nhiên các người tự biết được, các thành công đến tận bây giờ là do ai ban cho nhỉ?"

Không khí rơi vào chết lặng

Cô nhìn đám người Lê Bạch:"Chậc chậc, đều là những người có học thức, chắc giáo viên không dạy các lấy ơn báo oán?"

Ông cụ Tần áy náy nhìn cô:"Viên Viên à, ta rất xin lỗi cháu, là ta dạy dỗ bọn họ không tốt"

Cô cau mày, cô lại chẳng trông mong gì ông cụ

Tần Mặc nheo đôi mắt:"Tự giác đi xin lỗi, hay để tôi 'mời' các người"

Mọi người đương nhiên biết không còn cách nào, Tần Mặc chính là người thừa kế tập đoàn, cũng chính là đưa công ty đến bước như hôm nay, lại là cổ đông lớn nhất. Tính tình thâm trầm, ngoài trừ ông cụ ra thì không ai có thể nói chuyện với hắn dễ dàng như thế