Cô cảm thấy ánh mắt của Tần Mặc đang nhìn chằm chằm mình, cả cơ thể bất giác rút lại, đầu cúi thấp thấp
Cái cảm giác đang ăn mảnh bị người khác bắt gặp khiến cô không khỏi chột dạ xấu hổ vô cùng, bản thân tự nói mình giảm cân rồi lại chính đi ăn uống thoải mái một mình như vậy, để người ta tự kiếm đồ ăn, rồi lại bị chính chủ bắt gặp
Có khi nào, người này cảm thấy bản thân cô là một kẻ lừa đảo rồi gϊếŧ cô luôn không?
Ninh Viên Viên một bên đấu tranh tư tưởng, một bên chân muốn nhũn ra. Cách cô hai dãy bàn là Lâm Ngọc có chút tò mò nhịn không nổi nói:"Ơ, sao cô ấy đứng lên rồi bất động luôn rồi?"
"......"
Tần Mặc có chút buồn cười, xem xét vẻ mặt của cô, nhịn không được muốn xem phản ứng của cô gái nhỏ, đôi mắt cong lên thành hình bán nguyệt xinh đẹp
Ninh Viên Viên quyết định dứt khoát đi qua như không quen biết, cô cúi người đi một mạch
Lúc đi ngang qua người anh, Tần Mặc nhanh chóng nắm tay cô lại, bàn tay anh lớn có độ ấm nắm bàn tay nhỏ của cô gái, tay cô có chút lạnh
Ninh Viên Viên giật mình
Mọi người có chút kinh ngạc, Tang Trì thở dài
Lục Nghiên trợn mắt nhìn to như thể không tin được chuyện gì đang xảy ra, cô ta như bị đả kích khuôn mặt có chút vặn vẹo
Lâm Ngọc há hốc mồm, hưng phấn hỏi:"Sếp, anh quen cô gái xinh đẹp này à?"
Tần Mặc nâng mắt nhìn, liếʍ liếʍ khoé môi, môi được cấp ẩm càng thêm đỏ, bộ dạng yêu nghiệt có thẫn thờ, anh không mặn không nhạt đáp:"Đây vợ tôi"
Đi khoảng vài phút, Ninh Viên Viên đột nhiên nghe tiếng trầm thấp của người đàn ông, mang theo ý cười rõ ràng:"Giảm cân?"
Ninh Viên Viên:"....."
Tần Mặc cúi đầu nhìn cô lại nói:"Muốn tản bộ?"
Ninh Viên Viên:"......"
Cô thật không có gan để trả lời, ăn nhờ ở đậu nhà người ta một thời gian, lại để chính chủ nhịn đói càng kí©h thí©ɧ hơn là để chính chủ bắt gặp
Ninh Viên Viên thực cười không nổi...
Ninh Viên Viên muốn minh bạch, nhưng biết bản thân mình sai từ đầu đến cuối thì lấy lí do gì minh bạch
Tần Mặc thái độ có chút hờ hững, anh vốn dĩ không để ý, nhưng nhìn thái độ cô muốn lướt đi lơ anh, Tần Mặc thực có chút giận
Tần Mặc cong cong khoé môi, đôi mắt anh đào thâm thúy nhìn cô, nhìn phản ứng cô gái, Tần Mặc đoán chắc cô đã biết sai
Ninh Viên Viên hiện giờ cảm thấy tội lỗi, không để ý ánh mắt hắn, hiện giờ chỉ muốn dùng cả nửa đời người ngôn từ để dỗ dành hắn
Càng nghĩ càng không ra
Tần Mặc muốn trêu chọc tiếp, giả bộ hờn dỗi nói:"Tôi thực sự ở nhà rất đói bụng, nhìn cô một mình một bàn thức ăn đầy ấp như thế tôi cảm bản thân mình tội nghiệp"
Ninh Viên Viên rất muốn trực tiếp muốn đấm người đàn ông trước mặt, giả vờ cho ai coi thế, bộ không có tôi là anh chết đói chắc?
Nhưng cô chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, cảm thấy bản thân im lặng vẫn là tốt nhất
Hắn cảm thấy có chút buồn cười:"Ăn mảnh rất ngon miệng?"
Ninh Viên Viên nhanh chóng nói:"Không có, tôi chỉ là....."
"Ừ?"
Ninh Viên Viên nhấp nhấp cánh môi:"Chỉ là muốn ra ngoài ăn cho đỗi không khí"
Tần Mặc:...Thế sao cô không dẫn hắn đi cùng?
Tần Mặc thực muốn nói ra những lời này, nhưng lời chưa kịp nói đã bị nghẹn lại
Hai người không nói gì nữa, tay trong tay mà đi. Ninh Viên Viên thật sự hiếu kỳ, do dự một chút rồi hỏi:"Tại sao lúc nãy anh bảo tôi là vợ anh?"
Tần Mặc âm trầm liếc cô:"Không được?"
Ninh Viên Viên sững sốt, suy nghĩ một chút rồi nói:"Chúng ta cũng sắp ly hôn, nếu nói như vậy mai mốt ly hôn rồi vô tình gặp được rất khó xử"
Lời cô nói tuy đơn giản, nhưng nó như cái gai nhắc nhở anh, giống như hiện giờ anh đang kéo gần khoảng cách cho hai người đùng một phát Ninh Viên Viên phá vỡ kéo xa khoảng cách ấy
Tần Mặc nhận thức được bản thân không vui, im lặng nhìn cô. Cô gái xinh đẹp có mái tóc dài bồng bềnh, đôi mắt phượng mở to nhìn hắn
Gió đêm thổi khá mạnh khiến mái tóc cô gái bay tán loạn, Tần Mặc đưa tay lên vuốt lại
Ninh Viên Viên kinh ngạc nhìn hắn, cô cảm thấy hành động của anh rất không đúng
Cô nhanh chóng bắt lấy hai bàn tay anh, sau đó cười gượng nói:"Trễ rồi, chúng ta về thôi"
Tần Mặc chưa kịp phản ứng cô đã nhanh chóng bước đi. Đôi anh đào mang theo phần lãnh đạm, ý cười lúc nãy nhanh chóng tàn biến, khuôn mặt yêu nghiệt bỗng chốc lạnh lùng âm trầm. Cảm giác như xung quanh cơ thể hắn có tà khí phủ lấy, khó thở đến đáng sợ
Về đến nhà, Tần Mặc không mặn không nhạt lướt qua cô, không nói gì đóng sầm cửa đi về phòng
Ninh Viên Viên:"......"