Mộ Lương uyển đầu này vừa xảy ra chuyện, Trình An Bác chạy đến còn nhanh hơn so với bất kỳ ai.
Tên say rượu kia hiện giờ đã bị dội nguyên một chậu nước đá, cuối cùng hắn cũng khôi phục được một chút tỉnh táo. Trình Mộ Nhàn ngồi ở chỗ hành lang, Cẩm Thư bưng nước trà đến và đứng hầu ở bên. Trình An Bác ngồi dưới tay Trình Mộ Nhàn, trên mặt hiện rõ sự tức giận không hề che giấu.
Có ai không biết danh tiết của nữ tử là rất quan trọng, nếu ban nãy hắn ta thật sự thành công đυ.ng phải Nhàn nhi, vậy đó là chuyện muốn mạng đấy!
Trình Mộ Nhàn đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn đánh cái "cốp", cả sân thoáng chốc lặng ngắt như tờ: "Nói đi, đối phương cho ngươi bao nhiêu bạc".
"Khà khà khà, Trình Đại cô nương nói cái gì vậy, ai cho ta bạc cơ? Không phải ngài gọi ta tới sao?".
"Hồ ngôn loạn ngữ! Đánh hắn cho bản Thượng thư!". Trình An Bác đập mạnh tay cầm ghế: "Nếu còn không chịu nói thật, vậy kéo ra ngoài đánh một trận".
"Đợi đã". Một câu đợi đã của Trình Mộ Nhàn lập tức khiến Trình An Bác đổi giọng: "Vâng vâng vâng, nương nương nói đợi, vậy thì đợi một lát đi".
Dù là thế, vẫn có gia đinh chạy đi lấy gậy dài và nước muối đến, chuẩn bị gia hình tra tấn bất cứ lúc nào.
"Ngươi nói là ta gọi ngươi đến, vậy ngươi nói xem, ta bảo ngươi đến vào lúc nào?".
"Đương nhiên là tối hôm qua! Đại cô nương trong đêm đến tìm ta nhưng lại tìm không được, vậy nên để lại lời nhắn nói hôm nay hẹn gặp mặt ta ở Thượng thư phủ".
"Ợ~~". Tên say rượu ợ một tiếng để lộ một hàm răng thối, làm ai nhìn cũng thấy rợn người.
"Bằng không, bằng không sao ta có thể vào được Thượng thư phủ này?". Tên say rượu xem ra là muốn hắt bồn nước bẩn này lên người Trình Mộ Nhàn.
Trình Mộ Nhàn quả thực có hơi tức giận: "Vậy có cần ta nói cho ngươi biết, hôm qua ta ở trong cung với Bệ hạ không?".
"Ngươi nói mê sảng gì thế? Trình Đại cô nương cũng không thể vì vinh hoa phú quý mà ngay cả lời mê sảng này cũng nói ra được đi".
"Đúng là một tên điên". Trình An Bác mắng một câu. Khác với hắn là---- Trên mặt Trình Mộ Nhàn vẫn là vẻ mặt xem kịch vui: "À, ngươi nói tối qua ta đã đi tìm ngươi sao?".
"Đúng thế, tư sắc này của Đại cô nương, dù chỉ nhìn, nhìn qua một lần thì đều không thể quên được".
"Cho nên, cho nên ta sẽ không nhớ nhầm người!".
Lời nói đã đến nước này, Trình Mộ Nhàn biết, người này hôm nay không hủy hoại danh dự của nàng là sẽ không chịu bỏ qua. Về phần người có thể làm ra loại chuyện này, Trình Mộ Nhàn nghĩ, ngoại trừ Hàn Chỉ Nhu ra thì chẳng còn người thứ hai nào cả. Bởi vì mấy cái kẻ gây sự trong phủ bây giờ còn đang bị nhốt, nếu bọn hắn muốn liên hệ với người bên ngoài đó là chuyện không thể nào.
Hàn Chỉ Nhu đúng là quá dụng tâm lương khổ để có thể nghĩ ra một kế sách ác độc như vậy. Nếu tại thời điểm trước ngày đại hôn mà truyền ra tin nàng cùng nam nhân khác cấu kết, đó sẽ là tội khi quân đấy.
Chính là tội mất đầu đấy.
Chẳng qua thật may mắn vì có Lục Hựu Bạch dụng tâm lương khổ, bằng không kế này của Hàn Chỉ Nhu cũng sẽ không thất bại một cách ngu ngốc như vậy.
Lúc này, Trình Mộ Nhàn thật muốn gọi Lục Hựu Bạch qua đây để tự mình hắn chứng kiến, nhưng rồi cũng chỉ nghĩ một chút mà thôi. Nói không chừng, cái tên nam nhân Lục Hựu Bạch kia còn ước gì là thật ấy...... Trình Mộ Nhàn méo miệng, từ bỏ ý nghĩ này.
Trình Mộ Nhàn và Trình Thượng thư vẫn không nói gì, tên say rượu lại bắt đầu kêu la: "Ta mặc kệ, Trình Đại cô nương nếu không chịu gả cho ta, ta sẽ nói cho toàn bộ người Vân đô biết, Trình Đại cô nương đã bị ta-------".
Mấy chữ đằng sau, Trình An Bác tuyệt đối sẽ không cho phép hắn nói ra khỏi miệng, vì vậy hắn vội vàng kêu người chặn miệng tên say rượu lại.
Trình Mộ Nhàn đang nghe hăng say, lập tức liền vui vẻ nói: "Cứ để hắn nói đi".
"Đúng lúc ta cũng muốn nghe xem hắn có thể nói gì nữa".
Trình Mộ Nhàn đã mở miệng, gia đinh tự nhiên làm theo.
"Sợ, sợ rồi sao". Tên say rượu cười khúc khích: "Nếu ngươi gả cho ta, ta sẽ không nói ra bên ngoài, Trình Đại cô nương vẫn là cô nương tốt".
Trình An Bác: "... ....."
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, khai ra ai đã sai sử ngươi?".
Trình Mộ Nhàn cúi đầu vuốt ve chiếc vòng dương chi bạch ngọc trên cổ tay, như có điều suy nghĩ.
Hàn Chỉ Nhu chắc chắn sẽ không ngốc đến mức đó, nàng ta hẳn sẽ phái người bên cạnh ra mặt, cho nên dù có hỏi ra thì cũng chỉ như mò kim đáy biển thôi. Nhưng nàng chính là không tin cái tà thuyết này: Nàng không tin Hàn Chỉ Nhu có thể làm sạch sẽ đến thế.
"Ta đã nói là không có ai rồi. Nếu nhất định phải có, thì cũng chỉ có ngươi thôi".
"Xem ra miệng khá cứng". Trình Mộ Nhàn giơ tay lên, liền có người đứng ra chờ phân phó.
"Nhốt vào kho củi. Không có bản cung phân phó, một ngày chỉ cho phép ăn một bát nước cháo. Đợi đến khi hắn chịu nói thì mới thả ra".
"Ngươi, ngươi đây là vu oan giá hoạ!". Tên say rượu còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị một gia đinh nhanh nhẹn bịt lại miệng và bị kéo xuống.
Trình Mộ Nhàn một tay đỡ cái đầu nhỏ của mình, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó. Nàng không mở miệng nói chuyện, Trình An Bác cũng không tiện nói. Ngay trong lúc bầu không khí đang đông cứng, một thủ vệ vội vã chạy đến.
"Hoàng hậu nương nương! Thượng Thư đại nhân, không tốt rồi".
"Bên ngoài đột nhiên có rất nhiều lời đồn đại, nói nương nương, nương nương-------".
"Nói bản cung cùng người tự mình trao nhận, tư định chung thân, thân thể đã sớm không còn trong trắng đúng không?".
Tên thủ vệ sững sờ, rồi nhanh chóng gật đầu.
Trình Mộ Nhàn hừ một tiếng không nhẹ không nặng: "Thật đúng là gan to bằng trời".
Ban nãy nàng cố ý dẫn người mang đi nhốt, chính là muốn ngồi nhìn xem kẻ nấp sau màn kia sẽ có động tác gì khác. Quả nhiên, cứ như là đã ước định cẩn thận trước, toàn bộ Vân đô đột nhiên xuất hiện tin đồn đủ để đưa người vào chỗ chết. Thậm chí Trình Mộ Nhàn có thể mường tưởng ra sắc mặt Lục Hựu Bạch lúc nghe được tin: Đoán chừng là đan xen hai màu xanh đen đi.
Loại chuyện tổn hại mặt mũi hắn như thế, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép.
"Đi thôi, hiện tại tiến cung". Trình Mộ Nhàn hiện tại là không thể không tiến cung: Đã xảy ra chuyện như vậy, cũng chỉ có tên Lục Hựu Bạch kia mới có thể chứng minh trong sạch cho nàng.
Trong mắt của người ngoài, Thượng thư phủ quản chế sâm nghiêm, sao có thể để một tên say rượu chạy được vào trong? Huống chi còn chuẩn xác mò đến tận khuê phòng của Đại cô nương. Nếu không phải đã có chuẩn bị trước, nói ra ai cũng không tin.
Trình Mộ Nhàn tự cười giễu bản thân: Cũng không biết, Lục Hựu Bạch có tin đây là có người "hảo tâm" sắp đặt hay không.
Nhưng nói chung, việc nên xử lý vẫn cần xử lý.
Trình Mộ Nhàn cũng không tin, Lục Hựu Bạch sẽ có thể nhịn được chuyện liên quan đến mặt mũi hắn sao?
Vừa mới phân phó người gác cổng chuẩn bị xe ngựa, liền có một ám vệ từ trên trời giáng xuống.
"Bệ hạ phái thuộc hạ đến truyền lời, nói chuyện của Thượng thư phủ ngài ấy đã biết. Đồng thời nhắn nương nương cứ an tâm, Bệ hạ sẽ xử lý tốt việc này".
Ồ? Đến khá nhanh đấy. Trong lòng Trình Mộ Nhàn thoáng qua sự kinh ngạc. Lục Hựu Bạch có thể có động tác nhanh như vậy, đó chính là đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn rồi.
"Nếu vậy, vậy thay bản cung cám ơn Bệ hạ".
"Dạ!".
Ám vệ tới vô ảnh đi vô tung, Trình Mộ Nhàn duỗi cái eo rồi nói: "Trở về nghỉ ngơi đi".
"Không có việc gì quan trọng, đừng tới quấy rầy bổn cô nương".
Cẩm Thư đáp lại một tiếng vâng.
Bên kia, ám vệ rất nhanh đã mang tin trở về cho Lục Hựu Bạch. Sau khi nghe xong, động tác phê duyệt tấu chương của hắn cũng không có dừng lại, chỉ phất tay ra hiệu cho ám vệ đi xuống.
Dáng vẻ giống như chẳng hề để ý tí gì.
Tầm một lát sau, Cao Bình - người đang canh gác bên ngoài điện, nhìn thấy người của Y cục dẫn theo một số tú nương đến đây, nói là phụng chỉ cắt áo.
Cao Bình: Phụng chỉ cắt áo?