Một câu "A Nhàn" đột ngột làm Trình Mộ Nhàn cả kinh đến bị nghẹn, ho liên tục, dọa Lục Hựu Bạch nhanh chóng bước tới và vỗ nhẹ vào lưng nàng. Hai mắt Trình Mộ Nhàn đỏ lên vì ho, và nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Lòng nàng thầm nghĩ Lục Hựu Bạch lại chơi xiếc gì đây?
Không chút khách khí nhận lấy chén trà từ tay Lục Hựu Bạch và uống cạn, cuối cùng Trình Mộ Nhàn cũng thở phào một hơi.
"Bệ hạ, Bệ hạ gọi thần thϊếp là gì?". Trình Mộ Nhàn dừng lại không có ý muốn tiếp tục ăn cơm nữa, chỉ nhìn thẳng Lục Hựu Bạch.
Vẻ bối rối trên gương mặt của nam nhân trước mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất: "Có cần gọi thái y không?".
Trình Mộ Nhàn lắc đầu, nói : "Không cần ạ". Ý tứ muốn nói, Lục Hựu Bạch nhanh nói chuyện đi, đừng có lảng sang chuyện khác.
"Không có gì, trẫm chỉ muốn gọi ngươi một tiếng như thế". Lục Hựu Bạch chỉ là thử thăm dò gọi một câu, không ngờ Trình Mộ Nhàn sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Vì vậy, Lục Hựu Bạch cảm thấy hắn vẫn nên cẩn thận một chút để không dọa đến nàng thì hơn.
"À, vậy Bệ hạ cứ tùy ý". Trình Mộ Nhàn ngược lại không để tâm, dù sao đó cũng chỉ là một cái xưng hô thôi.
Xưng hô mà thôi..... Kiếp trước hai người toàn gọi đi gọi về Bệ Hạ với Hoàng Hậu, chưa từng, hình như chưa từng có một câu vô cùng thân mật như vậy thì phải nhỉ?
Ngay lập tức, Lục Hựu Bạch nhận thấy tốc độ ăn uống của Trình Mộ Nhàn chậm lại, liền biết nàng đang y theo quy củ mà chiều theo mình, bèn nói: "A Nhàn, cũng chỉ có hai người chúng ta, dù sao cũng ăn không hết".
"Trước hết đi nghỉ ngơi đi".
Trình Mộ Nhàn ăn vội miếng đùi gà quay cuối cùng, sau đó lấy khăn lau sạch miệng và hướng tới Lục Hựu Bạch hành lễ, rồi đi về.
Đêm nay Trình Mộ Nhàn nghỉ ngơi ở Tây Thiên điện. Về phần Lục Hựu Bạch, nàng ngược lại tùy tiện hắn thích đi cung nào thì đi. Đúng thế, Trình Mộ Nhàn hiện tại vẫn cảm thấy trong hậu cung của Lục Hựu Bạch là có người---- Bằng không một người huyết khí phương cương như hắn nên làm sao để vượt qua đêm dài đằng đẵng này.
Khi Trình Mộ Nhàn đến Tây Thiên điện nghỉ ngơi, Thịnh Thái bước tới và hỏi Lục Hựu Bạch xem hắn có muốn qua đó không. Lục Hựu Bạch lắc đầu nói: "Tối nay Trẫm ở lại Đông Thiên điện xem tấu chương, ngươi gọi nhiều thêm vài người qua đó trực đêm đi, chiếu cố nàng ấy cho thật tốt".
"Dạ, Bệ hạ". Thịnh Thái nghĩ thầm đây là chuyện gì vậy: Rõ ràng là hai người sẽ kết hôn. Nhưng Bệ hạ lại để Hoàng hậu nương nương ở Tây Thiên điện nghỉ ngơi, còn bản thân lại không qua đó ngủ chung với nương nương mà nhất định phải ở Đông Thiên điện xem tấu chương.
Trình Mộ Nhàn, người đang ở Tây Thiên điện, sau khi tắm rửa xong thì đứng bên giường ngẩn ngơ một lúc.
Chiếc giường có chạm khắc hình rồng, với bộ đệm chăn màu vàng sáng ngự dụng riêng giống như đang nói với nàng rằng đây là tẩm cung của Hoàng Đế. Trình Mộ Nhàn nhớ rõ phòng ngủ của Lục Hựu Bạch ở kiếp trước không phải ở Tây Thiên điện mà. Tẩm cung riêng của Hoàng Đế Tây Chiêu là một tòa cung điện khác cách Cần Chính Điện không xa, được gọi là Cam Lộ điện.
Cũng là nàng chưa kịp phản ứng.
Cho nên, Lục Hựu Bạch tối nay muốn, muốn làm gì?
Trình Mộ Nhàn cũng không cách nào lừa gạt được chính mình, một nữ nhân còn có thể làm gì trong tẩm cung của Hoàng Đế? Chẳng lẽ lại đơn thuần đắp chăn bông nói chuyện phiếm à? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là không có khả năng.
"Cẩm Thư".
Trình Mộ Nhàn bỗng nhiên gọi lớn, Cẩm Thư nghe tiếng lập tức đẩy cửa tiến vào: "Cô nương".
"Giúp ta thay quần áo, chúng ta, chúng ta ra ngoài đi dạo".
"Dạ?".
"Dạ cái gì". Trình Mộ Nhàn có chút không vui: "Ừ, ờm, tối nay cô nương nhà ngươi ăn nhiều quá nên muốn đi dạo".
Ừ, đúng thế, ăn hơi nhiều nên giờ cần ra ngoài đi dạo thì có gì sai.
"À à". Cẩm Thư như ở trong mộng tỉnh lại, sau đó nhanh chân bước tới giúp Trình Mộ Nhàn thay quần áo, còn khoác thêm cho nàng một chiếc áo choàng.
"Vào đêm trời sẽ lạnh, cô nương đừng nên đi bộ lâu quá, cẩn thận bị đau đầu". Cẩm Thư vừa cầm đèn l*иg soi đường vừa nói với Trình Mộ Nhàn.
"Ừ, ta biết". Ở trong Hoàng cung này, xem như Trình Mộ Nhàn có nhắm mắt đi đường thì vẫn biết con đường này dẫn đi đâu.
Trình Mộ Nhàn mới từ Tây Thiên điện đi ra, Lục Hựu Bạch nói muốn phê duyệt tấu chương chân sau đã lập tức chạy đến. Hơn nữa, vừa đến đã trực tiếp cướp lấy đèn l*иg và thay thế vị trí của Cẩm Thư. Còn Cẩm Thư một lần nữa bị Cao Bình kéo sang một bên.
Trình Mộ Nhàn rất phiền muộn, sao nàng đi đến đâu là cái người này cứ theo đến đó thế.
Thịnh Thái đi theo đằng sau cũng biểu thị nhìn không được: Bệ hạ vừa nói tối nay sẽ xem tấu chương, nhưng vừa thấy Hoàng hậu nương nương ra ngoài là liền ném bút lông đi rồi chạy ngay tới, cái gì cũng không thèm để ý.
Đây là chuyện gì thế?
Thịnh Thái dẫn theo một đám tiểu thái giám, theo sau từ xa.
Đêm nay gió quả thật có chút lạnh, bầu trời đêm sạch sẽ chỉ còn lại một vầng trăng khuyết cô độc soi sáng khắp thế gian.
Trình Mộ Nhàn nhìn nam nhân đang đi theo bên cạnh, hít một hơi thật dài rồi nói: "Bệ hạ, đây là-----". Vốn Trình Mộ Nhàn muốn tìm cớ để đuổi Lục Hựu Bạch rời đi, kết quả nam nhân này nói một câu đã chặn luôn họng Trình Mộ Nhàn:
"Trẫm phê duyệt tấu chương có chút mệt mỏi nên ra ngoài đi dạo một lát, vừa khéo nhìn thấy A Nhàn cũng ở đây".
"Sao thế, A Nhàn không thích trẫm ở bên người sao?".
Nội tâm Trình Mộ Nhàn: Đương nhiên không thích, ngươi cút được bao xa thì cút ngay đi.
Nhưng ngoài miệng vạn vạn không dám nói ra một chữ: "Đâu có? Thần thϊếp cầu còn không được".
Lục Hựu Bạch theo thói quen nắm lấy tay Trình Mộ Nhàn: "Vậy là tốt rồi".
Nói xong, Lục Hựu Bạch dắt tay Trình Mộ Nhàn, hai người đi bộ không mục đích trong cung này. Khi đến gần ngự hoa viên, Trình Mộ Nhàn biết đi qua ngự hoa viên chính là Lục cung bèn nhấc lên một câu: "Đêm nay Bệ hạ ở cung mỹ nhân nào thế?".
Khi Trình Mộ Nhàn nói câu này, biểu hiện ra ngoài là dáng vẻ rất rộng lượng, ngay cả Lục Hựu Bạch cũng không thể đoán được là thật hay là giả.
Tự hỏi bản thân, Lục Hựu Bạch ước nó là giả.
Chỉ tiếc là thật---- Không nói Trình Mộ Nhàn đã quá quen với rộng lượng ở kiếp trước, cộng thêm kiếp này nàng chỉ muốn thoát đi, cho nên biểu hiện của nàng chính là thật. Thật đến không thể thật hơn. Nghĩ về kiếp trước, Trình Mộ Nhàn cảm thấy đầu mình đúng là bị cửa kẹp mới vì tên nam nhân chó này mà cùng với một đám nữ nhân trong hậu cung suốt ngày chém chém gϊếŧ gϊếŧ.
Ánh mắt Lục Hựu Bạch rơi vào trên người Trình Mộ Nhàn, phảng phất muốn nhìn ra một cái hố trên đó. Trình Mộ Nhàn cũng tùy hắn thích làm sao nhìn mình cũng được----- Miễn là không phải muốn cái đầu này của nàng là được.
Trong ngự hoa viên cành lá xum xuê, đèn cung đình được treo khắp nơi rất là sáng tỏ nên cũng không khiến người ta phải sờ soạng sợ ngã. Thuận tay ngắt một đóa hoa không biết tên nhìn ngắm, Trình Mộ Nhàn chợt nhớ đến: Vì Tầm Dương Vương phi thích sen trắng, Lục Hựu Bạch đã hạ lệnh mở rộng hồ nước trong ngự hoa viên và trồng đầy sen trắng trong hồ.
Động thái này rước lấy triều thần chỉ trích, nhưng không ai biết Lục Hựu Bạch là vì Tầm Dương Vương phi nên mới trồng. Cuối cùng, là Thái Hậu nói một câu phá hư phong thuỷ rồi cho người nhổ bỏ hết tất cả hoa sen trắng và khôi phục lại ngự hoa viên như ban đầu. Giờ nghĩ lại, Lục Hựu Bạch lúc đó đối với Hàn Chỉ Nhu kia đúng là rất tốt. Nếu như không có sự việc bức vua thoái vị kia, thì đúng là không ai biết Hàn Chỉ Nhu lại có dã tâm muốn xưng đế. Và tất cả những cử chỉ lấy lòng trước đây của nàng ta đều xuất phát từ việc muốn ngồi lên vị trí của Lục Hựu Bạch mà có.
Mà vào thời điểm đó, mắt thấy Lục Hựu Bạch sắp chết, mà con của nàng chính là Thái Tử đời tiếp theo---- Về công về tư, Trình Mộ Nhàn sao sẽ để Hàn Chỉ Nhu đạt được thành công.
Vậy nên mới có cuộc giằng co sau đó.