Lại vào lúc này, Hàn Chỉ Nhu còn nói một câu: "Bích Châu, đừng có nói bậy! Trình Đại cô nương sắp trở thành Hoàng Hậu, không đến mức chút quy củ đó cũng không biết".
Trình Mộ Nhàn xem hai chủ tớ nhà này kẻ xướng người họa, liền biết hai người này đến đây hôm nay cũng chẳng có chuyện tốt đẹp gì. Hàn Chỉ Nhu nghĩ thôi cũng biết nàng ta hận nàng thấu xương, sao có thể đơn thuần đến thăm nàng được nhỉ? Bây giờ mở miệng nói nàng sắp là Hoàng Hậu, ý tứ kia không phải muốn nàng hành lễ với nàng ta sao.
Thật đáng tiếc, nàng không phải dễ nắm thế đâu.
Mặc dù còn chưa làm lễ, nhưng Lục Hựu Bạch đã tự mình thừa nhận nàng đã là Hoàng Hậu rồi. Cho nên, phải là Hàn Chỉ Nhu hành lễ với nàng mới đúng!
Thấy Trình Mộ Nhàn không nói gì, Lai ma ma liền ngầm hiểu: "Bây giờ, tất cả mọi người trong cung từ trên xuống dưới đều phải gọi Trình Đại cô nương là Hoàng Hậu nương nương. Sao thế, Vương phi không biết chuyện này à?".
Những lời này của Lai ma ma đúng là làm người giận không thể thở. Trình Mộ Nhàn cứ bình chân như vại nhìn sắc mặt Hàn Chỉ Nhu hết đỏ lại xanh, hết xanh lại đỏ. Thậm chí, nàng còn thầm nghĩ trong lòng rằng, để Hàn Chỉ Nhu hành lễ với nàng còn khiến nàng ta thấy khó chịu hơn là gϊếŧ nàng ta. Nhưng đây chính là ý chỉ của Lục Hựu Bạch, Hàn Chỉ Nhu dù có không muốn thế nào thì cũng không có khả năng đối nghịch với Lục Hựu Bạch.
Nàng ta quỳ trên mặt đất, hai tay để ngang đỉnh đầu: "Thần phụ bái kiến Hoàng Hậu nương nương, chúc nương nương thiên thu an khang, phúc thọ kéo dài".
Mấy chữ này, giống như được vắt ra từ trong hàm răng của Hàn Chỉ Nhu. Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Hàn Chỉ Nhu, Trình Mộ Nhàn cảm thấy trong lòng có chút sảng khoái.
"Vương phi mau đứng lên đi. Nói ra, bản cung hẳn nên gọi Vương phi một tiếng Hoàng tẩu nhỉ?".
Câu này nghe đủ mỉa mai châm chọc: Trình Mộ Nhàn là đang nói cho Hàn Chỉ Nhu biết, nàng ta bây giờ là trưởng bối của Hoàng thất, mấy cái tâm tư không nên có kia tốt nhất nên thu lại đi!
Hàn Chỉ Nhu cay cú đến mức suýt căn nát răng ngà.
Hào hứng hừng hực dẫn theo người đến Thượng thư phủ nhằm áp chế uy phong của Trình Mộ Nhàn, ai biết cuối cùng nàng ta mới là người bị áp chế! Đã thế, còn bị một tiếng Hoàng tẩu không biết vô tình hay cố ý của đối phương khiến Hàn Chỉ Nhu cảm giác những tâm tư kia của nàng ta đều bị xốc ra, để cho người ta chế nhạo.
Trên mặt Hàn Chỉ Nhu vẫn cố duy trì nụ cười, lòng lại nghĩ, lát nữa sẽ cho ngươi khóc.
"Hôm nay bổn Vương phi đến đây là cố ý tặng ngươi một bức tượng Quan Âm tống tử, hy vọng nương nương có thể nhanh chóng vì Bệ hạ khai chi tán diệp".
Bốn chữ "khai chi tán diệp" này, Hàn Chỉ Nhu nói ra rất miễn cưỡng, như thể có người gác đao ở trên cổ của nàng vậy.
Ngay khi Trình Mộ Nhàn nghe thấy mấy chữ Quan Âm tống tử, trong lòng đã có dự định, nhưng trên mặt vẫn là không đắc tội Hàn Chỉ Nhu: "Vậy thì cám ơn Vương phi".
"Cẩm Thư, cất cho kỹ, ngày sau muốn thờ".
"Dạ". Cẩm Thư từ trong tay Bích Châu nhận lấy bức tượng Quan Âm tống tử được chạm khắc sống động như thật, sau đó cẩn thận mang nó vào phòng Trình Mộ Nhàn.
Lễ đã đưa, Hàn Chỉ Nhu biết mục đích của mình đã đạt được nên đứng dậy rời đi sau khi nói mấy câu khách sáo. Lai ma ma đi theo tiễn người. Đợi khi Lai ma ma trở lại, Trình Mộ Nhàn đang ở trong phòng riêng của mình nhìn chằm chằm Quan Âm tống tử kia.
Nếu nàng không nhớ sai, Quan Âm tống tử này đã bị người hạ thuốc rồi. Một loại thuốc khiến người ta không thể nào sinh dục nếu ngửi thấy một thời gian dài. Ở kiếp trước, vào thời điểm Trình Mộ Nhàn đại hôn đã nhận được rất nhiều hạ lễ, trong đó có một bức tượng Quan Âm tống tử do Tầm Dương Vương phi Hàn Chỉ Nhu đưa đến. Thật không ngờ, bây giờ nó lại được đưa đến trước thời hạn.
Chính bởi Quan Âm tống tử này mới dẫn đến suốt năm năm trời nàng không mang thai ở kiếp trước. Nếu không phải nàng từ trước chưa từng phạm sai lầm và cộng thêm có Thái Hậu rất yêu thích, e rằng Lục Hựu Bạch đã lợi dụng việc đó để phế nàng sớm rồi. Bây giờ nghĩ lại, việc Quan Âm tống tử có vấn đề hẳn thái y trong cung đều biết, đáng tiếc không có ai nói cho nàng biết. Đây có phải là ý của Lục Hựu Bạch không? Bằng không thì ai dám liều mạng che giấu tội như vậy?
Sau này cũng là Thái Hậu vô tình tìm được thần y Tiết Nam Tiêu từ ngoài cung về, nàng lúc đó mới biết được là Quan Âm tống tử đã gây ra họa. Chỉ là đến mãi sau này mới phát hiện ra, chưa nói đến việc Hàn Chỉ Nhu sẽ không thừa nhận, mà cho dù có tra ra thật là Hàn Chỉ Nhu làm thì Lục Hựu Bạch cũng sẽ nghĩ biện pháp tìm người gánh tội thay. Cho nên cuối cùng, việc này chỉ có thể không giải quyết được gì.
Cũng may nhờ có Tiết Nam Tiêu, nếu không nàng cũng sẽ không lên làm Thái Hậu được.
Hiện tại nhìn bức tượng Quan Âm tống tử này, Trình Mộ Nhàn thật muốn cầm nó đi gặp Lục Hựu Bạch ngay. Nói cho hắn biết đây là việc tốt mà trăng sáng hắn yêu, người con gái thiện lương đến con kiến cũng không dám gϊếŧ trong lòng hắn làm ra đấy!
Cẩm Thư nhìn Trình Mộ Nhàn cứ ngồi ngẩn người thật lâu nhìn bức tượng Quan Âm tống tử kia, sau đó mới nghe thấy cô nương nói mang cất đi, nàng nghe lời lập tức tiến lên ôm bức tượng lui xuống. Trước khi đi còn nói một câu: "Cô nương nhất định sẽ nhiều con nhiều phúc".
Đúng vậy, nếu như không có Quan Âm tống tử này.
Trình Mộ Nhàn thở dài thườn thượt và kết thúc một ngày dài với những tâm sự ngổn ngang.
Chuyện Hàn Chỉ Nhu đến Thượng thư phủ rất nhanh có người báo cho Lục Hựu Bạch biết. Lại sau đó, Lục Hựu Bạch thu được tin tức của Lai ma ma truyền đến, nói Hàn Chỉ Nhu đưa tặng một bức tượng Quan Âm tống tử cho Trình Mộ Nhàn. Tin tức nay thoáng cái khiến Lục Hựu Bạch luống cuống!
Tượng Quan Âm tống tử kia sẽ khiến Trình Mộ Nhàn không có con!
Không được, Lục Hựu Bạch ngay lập tức đứng dậy và đi lòng vòng quanh Cần Chính Điện. Nếu hắn nói thẳng bức tượng kia có vấn đề, tám phần Trình Mộ Nhàn sẽ không tin, nhưng----
Đúng rồi!
Lục Hựu Bạch linh cơ khẽ động, trong đêm đó liền sai ám vệ đi tìm một bức tượng Quan Âm tống tử khác tương tự như thế và đánh tráo với bức tượng kia của Trình Mộ Nhàn. Chỉ cần thay thế nó là sẽ không có việc gì nữa rồi!
Cứ vậy, khi toàn bộ Thượng thư phủ đang ngủ say, Cao Bình ôm tượng Quan Âm tống tử được giấu trong lòng mò tới Thượng thư phủ, đồng thời cùng Lai ma ma nội ứng ngoại hợp đổi thành công bức tượng Quan Âm tống tử có vấn đề.
Lai ma ma cảm thấy rất kỳ lạ: "Nếu đã có vấn đề, sao không trực tiếp đập đi? Tại sao còn muốn làm thêm điều này?".
Đừng nói Lai ma ma thấy kỳ lạ, mà ngay cả Cao Bình cũng không biết.
Sau khi làm xong, Cao Bình lặng yên không tiếng động rời khỏi Thượng thư phủ, và đem bức tượng Quan Âm tống tử có vấn đề đến trước mặt Lục Hựu Bạch. Lục Hựu Bạch bí mật tuyên thái y đến kiểm tra và xác thực bên trong có cất giấu thuốc bất lợi đối với nữ tử. Đã như vậy, đồ tốt như thế vẫn nên để lại cho một mình Tầm Dương Vương phi dùng đi. Dù sao vẫn nên có đi có lại mà.
Lục Hựu Bạch đoán không sai, khi Hàn Chỉ Nhu nhận được Quan Âm tống tử được gửi đến đã rất vui vẻ, nàng ta còn cố ý phái người tiết lộ cho Trình Mộ Nhàn biết. Nếu đây là Trình Mộ Nhàn của kiếp trước, đoán chừng nàng ấy sẽ thấy rất khó chịu, nhưng giờ thì khác. Trình Mộ Nhàn là người đã sống hai kiếp, loại chuyện này căn bản không gây ra bao nhiêu ảnh hưởng đến nàng ấy. Nàng chỉ nói một câu chúc mừng, sau đó thì không có. Hiển nhiên là không thèm để ý đến Hàn Chỉ Nhu.
Hàn Chỉ Nhu vui vẻ, ngay tối đó sai người cung phụng bức tượng Quan Âm tống tử được đưa đến. Trong lúc nhất thời, nàng dường như không còn cảm thấy khó chịu lắm về việc phải quay lại đất phong nữa. Bạch ca ca của nàng tặng đồ cho nàng, lại còn là đưa Quan Âm tống tử, đây không phải hy vọng nàng có thể sinh con cho hắn sao?
Cho dù hiện tại nàng phải rời đi Vân đô, nhưng Hàn Chỉ Nhu tin tưởng chắc rằng Bạch ca ca sẽ đón nàng trở lại.
Hàn Chỉ Nhu, người đang đắm chìm trong mộng đẹp vẫn chưa biết rằng: Khi giấc mộng tan vỡ, sẽ là quang cảnh thế nào.
(*) 瞒天过海 - Vượt biển không giấu trời: Nghĩa là trốn trời, vượt biển trái phép. Phép ẩn dụ sử dụng lời nói dối và ngụy trang để che giấu ý định thực sự của một người với người khác, hay một hành động bí mật nào đó.
Chiến thuật “Giấu trời vượt biển” từ lâu đã được người cổ đại sử dụng, và sự hình thành thuật ngữ “Giấu trời vượt biển" có thể liên quan đến câu chuyện Tiết Nhân Quý bày kế để Đường Thái Tông vượt biển trong "Tiểu sử cuộc chinh phục nhà Liêu của Tiết Nhân Quý" được viết bởi một nhân sĩ vô danh vào đầu thời nhà Nguyên. Lần đầu tiên sử dụng thuật ngữ "giấu trời vượt biển" có hơi muộn hơn vào cuối thời nhà Minh. Vào thời nhà Thanh, đã đưa "Giấu trời vượt biển" vào "Tam thập lục kế" và coi đó là kế đầu tiên của "ba mươi sáu chiến lược".