Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Làm Vật Cưng Trong Hậu Cung Của Cẩu Hoàng Đế

Chương 13: DỰ KIẾN TRƯỚC.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Hựu Bạch không đề cập đến việc cử người đưa Trình Mộ Nhàn trở về, mà là Trình Mộ Nhàn tự mình nhắc đến.

"Không cần phiền phức. Phu quân phái người đưa ta trở về là được". Nàng cũng dứt khoát hỏi thẳng một câu: "Bệ hạ sẽ không để cho Hoàng Hậu của mình gặp chuyện đâu nhỉ?".

Lục Hựu Bạch bị câu nói của Trình Mộ Nhàn làm cho nghẹn ứ, nửa câu cũng nói không ra được miệng. Trong lúc nhất thời, trong phòng rất yên lặng, lặng đến chỉ có tiếng người bên ngoài cửa sổ.

Lục Hựu Bạch vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nương tử vẫn là----". Nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Trình Mộ Nhàn, Lục Hựu Bạch đành nuốt lại những lời định nói xuống bụng: "Được".

Hắn không để ám vệ đưa nàng về, mà đích thân đưa Trình Mộ Nhàn trở về Thượng thư phủ. Hành động này của hắn lại khiến Trình An Bác cả kinh vội vã chạy đến cửa kiến giá. Thế nhưng, Lục Hựu Bạch ngay cả ánh mắt cũng chẳng muốn cho Trình An Bác một cái, toàn bộ ánh mắt hắn vẫn luôn dừng trên người Trình Mộ Nhàn, nói: "Bộ váy này khá đẹp, quay đầu Trẫm sẽ cho người đưa thêm cho ngươi".

Lục Hựu Bạch đây là không biết nên nói gì vào lúc này.

Trình Mộ Nhàn quy củ tạ ơn, nàng đã không còn cái dáng vẻ tùy tính thoải mái như khi ra ngoài hôm nay.

"Đồ đâu". Lục Hựu Bạch ra lệnh, lập tức có người ôm bao lớn bao nhỏ tiến vào Thượng thư phủ hù cho Trình An Bác sững sờ một lúc.

Trình An Bác đang định tạ ơn thì Trình Mộ Nhàn đã nói trước: "Muộn rồi, Bệ hạ nên trở về cung thôi".

"Ừ, được". Lục Hựu Bạch đáp có vẻ miễn cưỡng, trước khi rời đi còn nhìn Trình Mộ Nhàn hai cái rồi mới chịu lên xe ngựa.

Trình Mộ Nhàn đứng đợi cho đến khi xa giá hoàn toàn biến mất ở trước mắt mới bước vào Thượng thư phủ.

Đồ hôm nay nàng mua tự nhiên sẽ có người dọn dẹp, nhưng đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau: "Cô nương".

Thanh âm kia không lớn nhưng ở trong Mộ Lương uyển lại lộ ra vẻ đột ngột, một đám người tức thời đều quay đầu nhìn và thấy một nam nhân trong bao tải.

Nam nhân?

Tại sao lại có nam nhân?

Trình Mộ Nhàn nhìn kỹ hơn: Ế, đây không phải tiểu quan nàng định mua trước đó sao?



"Bệ hạ nói vì cô nương muốn có người hầu hạ nên hạ lệnh đi chuộc thân cho vị tiểu ca nhi này, thân khế của nô tài này đây ạ".

Nói chuyện là một thị vệ, đồng thời cũng đưa một tấm giấy mỏng qua. Trình Mộ Nhàn gọi người lấy cây châm lửa đến rồi ở ngay trước mặt vị tiêu quan kia đốt tờ giấy thân khế. Việc làm này cũng đồng nghĩa nam tử thanh tú trước mặt này giờ đã không còn là nô tài nữa, mà là một bách tính đứng đắn.

Nàng có bị choáng váng đâu mà dám yêu cầu người này hầu hạ mình. Cũng không phải vì Lục Hựu Bạch---- Trình Mộ Nhàn nhớ rõ người trước mắt này bởi vì si mê y thuật nhưng lại không có tiền để học, vì vậy hắn mới không thể không bán mình cho cái loại địa phương kia. Vị trước mắt này chính là Tiết Nam Tiêu - thần y đại danh đỉnh đỉnh của Tây Chiêu ngày sau, nàng là đầu óc hồ đồ rồi mới dám gọi lớn kêu nhỏ người ta như hạ nhân mà sai sử.

Trong khi tất cả mọi người không rõ tình huống trước mắt là gì, thì Trình Mộ Nhàn lại kêu người đi lấy một túi bạc tới, ước chừng có năm mươi lượng.

"Bản cô nương nhìn ngươi không phải vật trong ao. Số bạc này ngươi cầm đi, rồi tìm một nơi tốt học tập cho thật tốt".

Tiết Nam Tiêu nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ là tình huống như vậy. Hắn đần động tự nhéo mình một cái, sau khi chắc chắn không phải là mơ thì vội vã làm một đại lễ với Trình Mộ Nhàn: "Ngày sau chỉ cần nương nương có mệnh lệnh, Tiết mỗ nhất định sẽ xông pha khói lửa quyết không chối từ!".

"Tiết mỗ tại đây cáo biệt, nương nương vạn an".

Trình Mộ Nhàn hài lòng gật đầu, sau đó phái người đưa hắn ra ngoài. Nếu nàng nhớ không lầm, Tiết Nam Tiêu ở kiếp trước phải vào tháng sáu năm Nguyên Huy mới vào cung. Bây giờ, có lẽ sẽ nhanh hơn nhỉ?

Nàng vừa nghĩ về chuyện này vừa phân phó hạ nhân đi lấy nước hầu hạ nàng tắm rửa. Một ngày này cùng đi dạo với tên Hoàng Đế chó kia, giờ nàng chỉ muốn tắm rửa rồi đi nghỉ ngơi sớm. Đừng tưởng nàng không biết tên Hoàng Đế chó kia đánh cái chủ ý gì: Nói là sợ nàng không an toàn nên muốn nàng vào cung ở một đêm, hừ, rõ ràng là hắn muốn náo ra cái yêu thiêu thân gì thì có. Còn may nàng cơ trí, không có đần đồn đi tin hắn.

Không giống như Trình Mộ Nhàn, Lục Hựu Bạch lúc xuống xe ngựa dừng trước Cần Chính Điện thì sắc mặt rất khó coi. Thịnh Thái đi theo sau không dám hỏi nhiều, lập tức quay sang phân phó người dưới hầu hạ Lục Hựu Bạch tắm rửa.

Lục Hựu Bạch lúc này thấy rất biệt khuất. Hắn hoàn toàn không ngờ Trình Mộ Nhàn sẽ nói như vậy, và hắn thực sự không muốn nàng ấy trở về Thượng thư phủ tí nào.

"Tại sao ngày đại hôn lại cứ định ở một tháng sau chứ?!". Hắn vô cùng bực bội nói một câu, cảm giác như một ngày của mình bằng một năm.

Lúc Lục Hựu Bạch tắm rửa không thích có người ngoài ở đây, cho nên không có ai nghe thấy một câu này của hắn. Nhưng Cao Bình, đầu lĩnh của nhóm ám vệ, đang đứng gác bên ngoài lại nghe thấy được và một lần nữa cảm thấy Lục Hựu Bạch nhất định đã bị cái gì đó kí©h thí©ɧ. Nếu không, làm sao tính khí lại có thể thay đổi mạnh mẽ như thế?

Cao bình tỏ vẻ mình rất khó khăn, nhưng cái gì cũng không thể làm.

Sau khi tắm xong, tự sẽ có tiểu thái giám tiến lên dùng khăn mềm lau khô tóc cho hắn. Lục Hựu Bạch ngồi trên ghế, suy nghĩ rất nhiều chuyện.



Một đêm không ngủ.

Hậu quả của một đêm không ngủ chính là lửa giận của Lục Hựu Bạch rất lớn khi vào triều. Ngay cả Trình Thượng thư - nhà ngoại Hoàng Hậu trong mắt cả triều văn võ và là nhạc phụ của tân đế, cũng phải chịu giáo huấn. Trình Thượng thư đối đối với việc bỗng nhiên bị mắng này chỉ có thể chịu đựng, ai bảo nữ nhi hắn là Hoàng Hậu cơ? Dù có tức giận đến mấy cũng không thể hết đánh là mắng nàng như trước kia được.

Sau khi mắng Trình Thượng thư một vố lớn, tâm tình của Lục Hựu Bạch thoáng chốc tốt lên mấy phần và buổi triều sớm cũng không còn nghiêm túc như trong tưởng tượng nữa. Mà trong khi Trình An Bác nơm nớp lo sợ vì bị mắng thì Trình Mộ Nhàn mới vừa từ trong chăn chui ra.

Bị Cẩm Thư kéo đi trang điểm, Trình Mộ Nhàn tỏ vẻ mình còn muốn về ổ chăn ngủ tiếp mà.

Cẩm Thư cầm một đôi trâm cài tóc cắm ở trên đầu Trình Mộ Nhàn, sau đó cười nói một câu: "Cô nương tốt của ta, đừng ngủ nữa".

"Vừa rồi người gác cổng thu được một ít bái thϊếp, đều là muốn mời cô nương nể mặt ra ngoài một chuyến".

Trình Mộ Nhàn sững sờ một lúc, lòng thầm nghĩ, quả nhiên là thời thế thay đổi. Trước kia khi nàng ở Thượng thư phủ nghèo túng, những người đó không một ai nghĩ đến nàng, đến khi nàng sắp thành Hoàng Hậu thì một người hai người ào ạt dán lên nịnh bợ.

Kéo tấm lụa lên, Trình Mộ Nhàn đứng dậy dùng đồ ăn sáng. Đồ ăn sáng có mấy loại, đều là những món mà Trình Mộ Nhàn thích dùng. Trong lúc dùng đồ ăn sáng, Trình Mộ Nhàn thuận tay lật giở mấy tấm bái thϊếp đang để trên bàn. Gì mà trong phủ tổ chức sinh nhật, trong phủ tổ chức ngắm hoa, rồi mừng thọ linh tinh, Trình Mộ Nhàn lật lật mấy cái xem rồi không còn hứng thú nữa.

Hóa ra đều đã sắp xếp xong xuôi rồi à? Toàn bộ đều chen vào một ngày này?

Trong lòng Trình Mộ Nhàn cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt vẫn như thường: "Đều cự tuyệt hết đi".

"Dạ?". Cẩm Thư khó hiểu.

Trình Mộ Nhàn giải thích một câu: "Cô nương nhà ngươi mắt thấy sắp đại hôn rồi, vào lúc này đi tham dự mấy cái này, lỡ như xảy ra chuyện gì thì ngươi nói coi nên làm sao?".

Cẩm Thư suy nghĩ thấy cũng đúng liền gọn gàng linh hoạt bảo gã sai vặt chạy chân đi cự tuyệt hết yến tiệc của các nhà mời. Mấy nhà kia tuy trong lòng không vui nhưng cũng không dám nói gì Trình Mộ Nhàn.

Trình Mộ Nhàn vui vẻ và lười biếng tránh ở trong phủ hơn nửa ngày. Cho đến khi nghe được thông báo Tầm Dương Vương phi đến nhà chơi. Giờ này Trình An Bác vẫn còn trong cung chưa trở về phủ, xem chừng chắc đến bữa tối mới trở về. Dưới tình huống này, Trình Mộ Nhàn đành phải lết thân đi đến chính sảnh gặp Hàn Chỉ Nhu.

Hôm nay Hàn Chỉ Nhu ăn mặc rất dịu dàng, mỗi bước đi đều lộ ra vẻ cực kỳ mảnh mai tựa như giây sau sẽ ngã chỉ bởi một cơn gió.

"Trình Đại cô nương gặp Vương phi, tại sao không quỳ!?". Trình Mộ Nhàn còn chưa nói chuyện, thị nữ bên người Hàn Chỉ Nhu đã nói một câu phủ đầu như vậy!
« Chương TrướcChương Tiếp »