Chương 40: Xem tâm trạng của Vương gia

Mộ Du có ngựa, y nháy mắt với Bách Lý Tiêu Minh một cái, người sau lại không quan tâm, dứt khoát nắm dây buộc ngựa đi song song với Mộ Du.

Mộ Du bất đắc dĩ, thấy Mộ Đồng giận đến tắt thở, bị Mộ Hân kéo vào xe ngựa, y hơi hơi câu câu môi.

Mộ Đồng lập tức trừng mắt hung ác, bộ dạng tiểu nhân đắc chí này của Mộ Du, rõ ràng là đang khıêυ khí©h hắn!

Quản Nhược An cảnh cáo nói: "Nên trở về rồi!"

Mành che bị Mộ Đồng mạnh mẽ hất xuống, hạt châu lắc lư lợi hại, có thể thấy được người đẩy đã dùng bao nhiêu lực.

Bách Lý Tiêu Minh nhíu nhíu mày, "Ngươi dùng ngựa của ta đi."

Mộ Du lắc lắc đầu, "Không cần, Mộ Đồng nhường ngựa cho ta trước mặt mọi người, hẳn là hắn sẽ không động tay động chân đâu."

Bách Lý Tiêu Minh gật đầu, xoay người nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa.

Mộ Du:......

Hâm mộ quá à!

Y dưới sự trợ giúp của Mộc Nguyệt mới lên được ngựa, cậu kéo dây cương chậm rãi đi về phía trước.

Sau khi săn thú kết thúc, mọi người ai cũng mệt mỏi, trường săn cách biệt viện không xa, một ít thần tử không nhìn thấy Minh Vương, tự cho là hắn đã đi về trước.

Bách Lý Tiêu Minh bị Thái Tử cảnh cáo một phen, hắn lại thảnh thảnh thơi thơi theo sau hàng ngũ cuối cùng với Mộ Du.

"Đêm nay ta sẽ nướng con thỏ, có muốn ăn không?"

Mộ Du nhớ tới còn gà nướng tối qua, nuốt nuốt nước miếng.

"Muốn, khi nào có?"

Bách Lý Tiêu Minh gợi lên khóe miệng cong cong, "Giống hôm qua thôi, giờ Hợi."

Mộ Du gật gật đầu, ngày mai đại hội là nướng thú đã săn được, nhưng ăn uống linh đình, chờ đến lúc lễ nghi kết thúc hết, thức ăn đều đã lạnh rồi.

Buổi tối có thể ăn thêm một bữa khuya, đương nhiên là không thể tốt hơn.

Bất quá, khi nghĩ đến nha đầu Mạt Phục kia, Mộ Du lại cau mày, thời gian này tựa hồ có chỗ xung đột thì phải.

"Làm sao vậy?"

"Buổi sáng bọn họ có thể làm ta cố ý gặp Tam hoàng tử, buổi tối khẳng định sẽ làm càng trầm trọng thêm."

Bách Lý Tiêu Minh cau mày chặt đến mức muốn dính vào nhau, đến hắn cũng chưa phát hiện, giọng nói của mình đã lạnh đi vài độ, "Ngươi tính làm sao bây giờ?"

Mộ Du không thể hiểu được nhìn hắn một cái, "Đương nhiên là tùy cơ ứng biến rồi."

Bách Lý Tiêu Minh nhìn chằm chằm Mộ Du, hiển nhiên không giống y nói nhẹ nhàng như vậy.

Mộ Du nghĩ nghĩ, thử hỏi: "Ngài muốn cùng xem kịch sao?"

Bách Lý Tiêu Minh nhướng mày một chút, vô cùng hài lòng đối với lời mời của Mộ Du.

"Ngươi muốn bổn vương làm cái gì?"

Mộ Du cười cười, "Không bằng buổi tối, Vương gia ra sân vắng tản bộ, ngẫu nhiên gặp được cha ta nên tán gẫu một chút?"

Bách Lý Tiêu Minh híp híp mắt, "Lại thuận tiện mời hắn ăn thỏ nướng?"

"Cái này thì phải xem tâm trạng của Vương gia rồi."

Bốn mắt nhìn nhau, Bách Lý Tiêu Minh thấy hết sự tính toán trong lòng Mộ Du.

Tiểu bạch thỏ vô tội, có đôi khi cũng không vô hại như vẻ ngoài. Tuy rằng trong lòng biết Mộ Du có tâm tiếp cận mình, nhưng Bách Lý Tiêu Minh cũng vui lòng bồi y chơi.

Nhớ tới lá trà Mộ Du đưa, Bách Lý Tiêu Minh tâm ngứa đến khó nhịn, "Trà mà ngươi đưa, bổn vương đã uống hết từ lâu rồi."

"Ta sẽ giúp Vương gia tìm."

Hệ thống lúc này mới nhảy ra, nó dậm chân bình bịch, mắng Mộ Du: "Ngươi có biết hay không, đống lá trà đó lấy điểm vô cùng quý giá đấy! Nếu muốn lấy lòng hắn cũng đâu cần hạ vốn gốc xuống vậy đâu!"

Mộ Du:" Đây là cảm tạ hắn hỗ trợ tìm nhân tình đêm nay, dù sao ngươi cũng còn nhiều mà."

Hệ thống hừ lạnh một tiếng:" Hắn xem náo nhiệt miễn phí cũng đâu có khác gì? Ngươi đã sớm tính hết rồi đúng không!"

Mộ Du:" Vẫn là có chút khác á, là hiệu quả không giống nhau."

Hệ thống:......

Thấy hệ thống giận đến không nói lời nào, Mộ Du chờ mong mà nhìn về phía Bách Lý Tiêu Minh, hiển nhiên muốn hắn buổi tối có thể "Nói ngọt" với y vài câu.

Bách Lý Tiêu Minh cảm thấy người trước mắt đang lộ ra bụng mềm, mặc cho người ta sờ loạn, làm hắn nhịn không được muốn véo một chút.

"Vương gia, ý ngươi thế nào?"

Bách Lý Tiêu Minh phục hồi tinh thần, ho khan một tiếng, nói: "Một lời đã định."

Vó ngựa rơi trên mặt đất, hất tung bụi đất nhợt nhạt, hai người ngồi trên lưng ngựa, ngươi tới ta đi trò chuyện, cùng sóng vai trở về.

- --------------

Đến của biệt viện, thủ vệ tiến lên dắt ngựa đi, Bách Lý Tiêu Minh nhảy xuống, tiếp theo lại đỡ Mộ Du xuống dưới.

Hai người không ở cùng viện, đương nhiên là sẽ tách ra.

Bách Lý Tiêu Minh nhìn hướng Mộ Du ở, dặn dò nói: "Có chuyện gì không giải quyết được thì kêu Mộc Nguyệt tới nói cho bổn vương."

Mộ Du gật gật đầu, "Ta đã làm phiền Vương gia rồi, ta đương nhiên sẽ không từ chối đâu."

Bách Lý Tiêu Minh hừ cười một tiếng, thật đúng là một chút cũng không thấy ngại, nhìn đến khuôn mặt ngoan ngoãn của Mộ Du, hắn thập phần muốn thử xem xúc cảm như thế nào.

Chỉ là, có nhiều người ở đây như vậy, hắn cũng chỉ có thể tưởng tượng thôi.