Mộ Du lao đi trong nháy mắt, hệ thống nhanh chóng khống chế thân thể y, bằng không, với cân lượng của Mộ Du đã sớm bị ngựa hất đi từ đời tám hoánh.
Không biết đã chạy tới nơi nào, "Mộ Du" xoay người xuống ngựa, tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, hệ thống mới trả quyền chủ động lại cho Mộ Du.
Hệ thống:" Ngươi không sao chứ?"
Mộ Du sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt còn mấy phần kinh sợ vẫn chưa có tan đi.
Y thở dốc mấy lần mới tìm lại được cái mạng:" Không có việc gì, nghỉ một lát thì thì tốt rồi."
Hệ thống tức giận bất bình:" Ca ca kia của ngươi thật là xấu tính!"
Ngựa bị chọc điên lên, có thể nói là lục thân không nhận, khi không có nó ở đây, Mộ Du bị rớt khỏi ngựa, nếu đám người phía sau không kịp gϊếŧ con ngựa, chỉ sợ Mộ Du sẽ bị nghiền thành một đống bùn nhão!
Mộ Du nheo nheo mắt. Mối thù hôm nay, y sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!
Đột nhiên một tiếng hí vang lên, vó ngựa giơ cao, lại bị một người trong hiểm cảnh khống chế được, hình như hắn đã bắn tên trúng ngựa của Mộ Du rồi!
"Ngươi là người ở đâu?"
Âm thanh bất thình lình vang lên, làm cho toàn thân Mộ Du cứng đờ một chút.
Mộ Du đối diện với khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, ngón tay nắm chặt, gắt gao cắn chặt răng.
Bách Lý Nghiệp cầm cung tiễn, xoay người xuống ngựa, "Ngươi là công tử nhà nào vậy?"
Mộ Du cúi đầu, nhớ tới những nhục nhã mình phải chịu trong phủ Tam hoàng tử, ánh mắt y hiện lên sợ hãi, lại nhanh chóng bị hận ý che đậy.
Trăm dặm nghiệp nhíu nhíu mày, người này sợ hắn sao!
Hắn xác định mới vừa rồi mình không làm ra hành động gì nguy hại. Nhưng người trước mặt này, đúng là đang sợ hắn.
Mộ Du cắn môi trắng bệch, nếu không phải là y đang cúi đầu, chỉ sợ hận ý trong lòng y đã dọa người ta tránh xa ba thước rồi!
Gặp người không nói lời nào, Bách Lý Nghiệp liền nổi nóng, "Lớn mật, ngươi có biết ta là ai không!"
Đúng lúc này, một giọng nói như vị cứu tinh truyền đến.
"Hoàng huynh, không phải huynh nói là muốn săn được nhiều nhất sao? Huynh trốn ở nơi này làm cái gì?" Bách Lý Tiêu Minh đảo mắt sang Mộ Du, nhếch mày một chút, ánh mắt lại chuyển lên người Bách Lý Nghiệp.
Trăm dặm nghiệp hừ lạnh một tiếng: "Không cần ngươi phải quản!"
Kế tiếp hắn liền xoay người lên ngựa, nghênh ngang mà đi.
Bách Lý Tiêu Minh híp mắt lại, đỡ người trên mặt đất dậy, dìu Mộ Du đến bên ngựa.
"Hắn làm khó dễ ngươi à?"
Mộ Du không nói lời nào, phảng phất lâm vào si ngốc.
Bách Lý Tiêu Minh nâng cằm Mộ Du, ép cho người kia phải ngẩng đầu, bỗng dưng đối diện với đôi mắt đỏ hằn tơ máu đầy hận thù, hắn kinh hãi không thôi.
Đầu ngón tay mang theo ấm áp, trong lúc lơ đãng đối diện, Bách Lý Tiêu Minh vô tình siết tay thêm hai phần, đến chính hắn cũng không chú ý đến.
"Đau......" Mộ Du bỗng chốc phục hồi tinh thần, thấy là Bách Lý Tiêu Minh, y mới thả lỏng thân mình.
Bách Lý Tiêu Minh thu tay, nhìn thấy vết đỏ ứ trên mặt Mộ Du, hắn ho khan một tiếng, "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Mộ Du xoa xoa mặt, rũ mi mắt, bình tĩnh nói: "Không có gì, ngựa bị dọa sợ hãi, ta ở chỗ này nghỉ một chút thôi."
Mặt Bách Lý Tiêu Minh nhăn đến độ có thể kẹp d.i.e một con muỗi!
Mộ Du bị hắn nhìn đến co rúm người lại một chút, y nhấp môi, không biết hắn lại không vui chỗ nào.
"Không biết cưỡi ngựa à?"
Nha đầu Mộc Nguyệt kia còn tính là thông minh, biết tới tìm hắn. Bằng không, với cái đồ đầu gỗ như Mộ Du này, bị bán còn giúp người ta đếm tiền khi nào không hay!
Mộ Du gật gật đầu.
Bách Lý Tiêu Minh lại nhìn y một cái, nhìn xong rồi mới đi kiểm tra ngựa của y.
Sờ sờ bờm ngựa, Bách Lý Tiêu Minh dùng tay rút mũi tên ra, im lặng suy nghĩ gì đó.
Hắn đột nhiên xoay người hỏi: "Ngươi muốn gả cho Bách Lý Nghiệp sao?"
Lời này dừng trước tai Mộ Du nặng như tra tấn ở đời trước, đánh chính diện lên người y, mặc y mở to đôi mắt đầy sợ hãi và kháng cự!
Bách Lý Tiêu Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, một tay đem người bế lên ngựa, một bên tự nhảy lên ngồi đằng sau người kia, chậm rãi thúc ngựa đi.
Lưng tựa vào l*иg ngực phía sau, tim hắn đập thình thịch, rộng lớn lại rắn chắc, làm y sinh ra cảm giác an toàn.
Mộ Du cắn cắn môi, " Vì sao ngươi lại hỏi ta như vậy?"