Chương 33: Sợ phu quân của ngươi bị trộm mất

Hôm nay Mộ Du nhắc đến việc thêu thùa với Mộ Đồng, còn có một nguyên nhân khác, chính là muốn thử kiểm tra xem, Mộ Hân đã chuẩn bị túi thơm chưa.

Chỉ là động tác của nha đầu Nhạc Nguyệt này quá nhanh, y còn chưa có nghĩ đến bước tiếp theo nên làm thế nào mà cô nàng đã hành động trước rồi.

Y không thích những thứ vượt quá giới hạn của mình!

Nhạc Nguyệt bị Mộc Nguyệt nhìn chằm chằm một lúc, nàng liền giải thích: "Chủ tử, nô tỳ chỉ là đi ngang qua, nghe nói tiểu thư muốn đưa cái này cho Vương gia, mới thuận tiện đem lại đây."

Mộ Du hỏi hệ thống:" Nhạc Nguyệt có nói thật không?"

Hệ thống:" Đúng vậy, thời điểm Minh vương đến đã bị Mộ Hân nhìn thấy."

Mộ Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra chuyện là trùng hợp.

"Im lặng trả lại cho tỷ ấy đi."

Nhạc nguyệt "A" một tiếng, miệng liến thoắng, "Chỉ đưa trở về như vậy sao? Chủ tử, người cô ta đang mơ ước chính là Vương gia đấy!"

Hệ thống đọc được nửa câu sau trong đôi mắt nàng:" Chủ tử ngài cùng với Vương gia mới là một đôi, vì sao ông trời lại muốn nàng trộn lẫn một mối lương duyên vậy!"

Mộ Du vẫy tay với Nhạc Nguyệt, "Lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi."

Nhạc Nguyệt đưa tai ghé qua, càng nghe đôi mắt càng sáng lên.

Cuối cùng bảo đảm nói: "Chủ tử yên tâm đi, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt!"

Mộ Du "Ừ" một tiếng, bảo nàng đi nhanh về nhanh.

Chờ người đi rồi, Mộc Nguyệt mới hành lễ, "Chủ tử, tuy tính tình Nhạc Nguyệt khiêu thoát, nhưng hộ chủ quan trọng, còn thỉnh chủ tử thứ lỗi."

Mộ Du cũng hiểu chứ, dù sao cũng là người của Bách Lý Tiêu Minh, nghe được Vương gia nhà mình bị người ngoài nhớ thương, khẳng định nhịn không được muốn chơi xấu.

Hệ thống nghe ra ý tứ khác trong lời nói của Mộc Nguyệt, trừng mắt với Mộ Du, nói:" Ý của Mộc Nguyệt là, Nhạc Nguyệt biết ngươi có quan hệ bất bình thường với Bách Lý Tiêu Minh, cô ấy không muốn ngươi chịu ủy khuất!"

Mộ Du:" Ta có thể chịu ủy khuất gì chứ?"

Hệ thống:......Hơ hơ.

Cô ấy sợ phu quân của ngươi bị trộm mất, sợ ngươi ghen! Đương nhiên, lời này nó lựa chọn nuốt vào trong bụng.

Mộ Du phất tay với Mộc Nguyệt, "Yên tâm đi, ta biết mà."

Mộc Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, Vương gia nói, từ đây về sau chủ tử của các nàng chính là vị này, tự nhiên không thể bởi vì việc nhỏ mà sinh ra hiềm khích.

Tin đồn hoa yêu ở Mộ phủ cũng từ từ lắng xuống.

Một là thoại bản Mộ Du viết cũng nổi tiếng một thời gian, mạnh mẽ kiếm được một đống tiền nhuận bút.

Đương nhiên cũng có người chờ mong tập kế tiếp, tiếc là Mộ Du không có thời gian viết.

Thứ hai là Mộ Dương Trác, tra được sách là do y viết nên mắng y tối mặt tối mũi.

Nguyên văn lời Mộ Dương Trác nói là:" Ta mặc kệ ngươi viết cái thoại bản này là xuất phát từ tâm tư gì, nhưng về sau nếu ngươi còn dám viết nữa thì ta sẽ đánh gãy cái chân thối của ngươi!"

Mộ Du không sợ hắn, nhưng chiêu này đã dùng một lần, không thể dùng lần nữa, phải nghĩ ra cách khác thôi.

Mộ Du hỏi hệ thống:" Quản Nhược An bên kia thế nào rồi?"

Hệ thống cười hắc hắc:" Nghe được là ngươi giở trò quỷ, cả người ả đều bốc lửa phừng phừng!"

Mộ Du kéo khóe miệng lên trời:" Rõ ràng là tranh thủ tên cha tiện nghi thương hại mình nên ả muốn thổi chút gió để hắn phạt ta ha!"

Hệ thống:" Ngươi nói không sai, nhưng hội săn xuân chuẩn bị bắt đầu rồi, ông cha tiện nghi của ngươi sẽ không đáp ứng cô ta đâu! Ngược lại còn răn dạy ả một hồi, nói nếu không phải là ả cắt xén tiền tiêu vặt của ngươi thì sao ngươi phải bước đi lên con đường hành văn, cặm cụi viết thoại bản!"

Mộ Du hừ lạnh một tiếng, hỏi:" Ta viết rất tầm thường sao?"

Hệ thống a dua nịnh hót:" Đương nhiên là không, lối viết thâm ảo người bình thường cũng xem không hiểu a."

Mộ Du vừa lòng, tiếp tục hỏi:" Tiếp theo thì thế nào?"

Hệ thống: "Quản Nhược An hồi viện xong liền đập phá hết đồ vật trong viện!"

Mộ Du:" Đồ trang trí trong phòng cô ta cũng đâu có rẻ, thật là lãng phí."

Hệ thống tấm tắc líu lưỡi:" Nhưng cha tiện nghi của ngươi có tiền a. Ngày hôm sau thôi, hắn sẽ tặng lại cho cô ta một bộ khác mới hơn ấy mà."

Mộ Du nheo nheo mắt, lần này đã giải quyết xong rồi, lần sau sẽ không đơn giản như vậy nữa!

Theo sau, Mộ Du coi như đã nhìn thấy một mặt khác của Bách Lý Tiêu Minh, chỉ là mặc kệ Mộ Du đòi tiền như thế nào, tên Vương gia nào đó đều cắn chặt lý do mình không mang bạc để thoái thác!

Ngọc bội không thể bán, lại không thể đem cầm, chỉ có thể để nó tích bụi trong không gian của hệ thống cho an toàn!

Vì thế, ngọc bội đáng thương bị vứt trong xó quá lâu làm Mộ Du quên béng nó mất rồi!