Bách Lý Tiêu Minh không nói chuyện, chỉ là đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm Mộ Du.
Mộ Du nuốt nước bọt, thật cẩn thận lùi lùi về phía sau.
Đột nhiên, Bách Lý Tiêu Minh ngồi trở về, chậm rì rì rót cho chính mình một ly trà, mới nói: " Ngươi muốn đi cũng được."
Mộ Du không rõ nguyên do, đây là có ý tứ gì chứ?
Mộ Du:" Hệ thống, tên Minh vương này có bệnh hay không vậy?"
Hệ thống:"......Có khả năng là hắn đang trêu đùa ngươi, ai bảo ngươi lừa hắn làm gì."
Mộ Du:......
Bách Lý Tiêu Minh lại nhắc nhở, " Yến hội lần này, các hoàng tử cũng sẽ tham gia. Theo như bổn vương biết, người muốn mượn cơ hội này đính hôn cho con cái của mình cũng không ít."
Mộ Du gật gật đầu, tình huống như đời trước không khác lắm. Sau yến hội, y cùng trăm dặm nghiệp đính hôn. Chỉ nửa năm sau, trăm dặm nghiệp đã cưới y. Nhưng phía Nam có hạn nên lễ cưới cũng chẳng phô trương gì.
Cho nên những người khác chỉ biết Tam hoàng tử thành thân chứ không ai biết hắn thành thân với người nào của Mộ phủ.
Sau đó, y ngày ngày bị giam lỏng trong phủ, càng không có ai biết đến sự tồn tại của y.
Nhớ lại mỗi lần trăm dặm nghiệp dùng roi hung hăng đanh lên người mình, y liền ngăn không được sợ hãi...... Cùng hận ý!
Lần đầu tiên, trăm dặm nghiệp đánh y, là bởi vì Mộ Dương Trác đem Mộ Đồng gả cho Nhị hoàng tử trăm dặm huy.
Cũng là lần đó, y bị đánh đến người đầy thương tích, phải nằm trên giường dưỡng thương cả tháng trời.
Sau, trừ bỏ bởi vì vấn đề của Mộ phủ mà trăm dặm nghiệp đem tức giận phát tiết ở trên người y, còn có chuyện trong triều, mưu mô của các thê thϊếp trong phủ đấu đá nhau không ngừng, tóm lại —— chỉ cần có chuyện phiền lòng, hắn liền đem y ra trút giận.
Vài lần đầu, y đau đến kêu ra tiếng mà ôm chân hắn xin tha, khóc đến đôi mắt sưng to lên. Nhưng hắn lại không ngừng tay mà chỉ đánh mỗi ngày một ác hơn!
Về sau y rốt cuộc cũng rút kinh nghiệm, chỉ cần y giả vờ giống như một tên câm, không kêu đau, không phản kháng, trăm dặm nghiệp đánh mấy cái sẽ không còn hứng thú đánh tiếp nữa.
Sau những trận đòn roi, từng đạo sẹo trải đầy trên lưng y.
Y cố gắng kéo dài hơi tàn, chỉ có mong muốn duy nhất là Mộ phủ sẽ đem người đến cứu y!
Nhưng mà...... Thời gian đã qua hai năm, từ mong đợi đến chết lặng, lại đến hận, đến chết mới hiểu được, y đã sớm trở thành một viên...... Khí tử!
Bách Lý Tiêu Minh thấy người đối diện mặt đột nhiên tái đi, kinh sợ cùng hận ý đan xen trong đôi mắt đẹp mà nắm chặt chén trà, ngón tay bị siết đến có chút trắng nhưng bản thân y vẫn chưa phát hiện.
Bách Lý Tiêu Minh nhíu nhíu mày, xem ra tin tức Gỗ Dâu tra được cũng không phải là tất cả.
Y đặt tay lên đầu gối, ngón trỏ nhẹ nhàng gãi gãi quần áo, một suy đoán bỗng nảy lên trong lòng, Mộ phủ vô dụng như vậy, sẽ không làm đến mức ngược đãi hắn luôn chứ?
Nếu không phải, thì hận ý cùng sợ hãi trong mắt Mộ Du từ đâu mà có?
Hay là có liên quan đến mình nhỉ?
Bách Lý Tiêu Minh lâm vào trầm tư, âm thầm suy nghĩ xem lời nói của mình có câu nào làm người ta phản ứng lớn đến vậy không.
Hệ thống ở trong đầu Mộ Du liều mạng kêu y:" Mộ Du! Bình tĩnh! Ngươi đã quên đối diện ngươi là ai rồi sao!"
Mộ Du đắm chìm trong ký ức đời trước, y cuộn tròn ở góc, dùng tay lặng lẽ ôm lấy chính mình, trăm dặm nghiệp trước mặt nhìn như thủy quái mặt mũi hung tợn muốn lấy mạng y, thoạt nhìn đặc biệt đáng sợ.
Khóe miệng y có hàng máu chảy dài, quần áo trên người bị vết máu nhiễm ướt, dinh dính như có hàng vạn con kiến đang xâu xé thân thể y......
Hệ thống đã chịu ảnh hưởng, phát ra tiếng cảnh báo "Tích tích", nhưng tại tình huống bây giờ thì nó không thể khống chế cơ thể của Mộ Du, chỉ đành chờ hắn trấn định lại thôi.
Nhớ tới Mộ Du nói y muốn sống, muốn báo thù, hệ thống linh cơ vừa động, phát thanh hét lớn: "Mộ Du! Ngươi tỉnh lại cho ông! Bách Lý Tiêu Minh đang ở đây, ngươi không cần phải gả cho trăm dặm nghiệp! Bách Lý Tiêu Minh có thể giúp ngươi báo thù, chẳng lẽ ngươi quên mục đích mình quay về rồi sao?"
Tựa như nửa câu sau dã phát huy hiệu quả, đôi mắt Mộ Du đang thất thần rốt cuộc cũng trở nên rực sáng!
Bách Lý Tiêu Minh phất phất tay trước mắt Mộ Du, đột nhiên bị y nắm lấy ngón tay, hắn không trị y tội bất kính, ngược lại nhìn thẳng vào mắt Mộ Du, hỏi: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"
Thanh âm trầm thấp cùng nhiệt độ nóng bỏng nơi bàn tay, phảng phất như là cọng rơm cứu mạng, đem Mộ Du từ trong hồi ức kéo trở về.
Đối diện với đôi mắt thâm thúy kia, Mộ Du sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng cười, "Không có gì, chỉ là hồi ức không tốt lắm mà thôi."
Tầm mắt Bách Lý Tiêu Minh dừng tại đôi tay đang nắm chặt lấy mình, Mộ Du lập tức thả ra, nói: "Xin lỗi!"
Nói xong y liền định quỳ xuống thỉnh tội, Bách Lý Tiêu Minh hừ lạnh một tiếng, "Không có việc gì."
Mộ Du thở dài nhẹ nhõm, y trở lại chỗ ngồi, cầm lấy chén trà vuốt nhẹ, tiếp theo lại dùng hai phần lực cầm chặt chén trà.
Bách Lý Tiêu Minh thấy rõ động tác nhỏ của y. Trong lòng dâng lên một mạt khác thường, trái tim như bị một sợ lông vũ nhẹ nhàng cào cào, mang theo điểm chua xót. Lại phảng phất như trong sợi lông vũ đó ẩn chứa một cây tế châm làm hắn đau đớn một chút.
Lúc nãy, hắn đã sai Gỗ Dâu canh giữ cửa ở bên ngoài, nên trong phòng chỉ còn lại hai người.
Nhất thời ai cũng không nói chuyện, bốn phía lâm vào yên tĩnh, vô cớ đâng lên một khoảng bực bội.
Bách Lý Tiêu Minh không biết cái bực tức này từ đâu đến, nhưng ánh mắt chạm vào khuôn mặt trắng bệch của Mộ Du, hắn nghĩ thử lời y đã nói, lại không đành lòng thay thế được, bèn đem chuyện này gác sang một bên.
Đột nhiên, Bách Lý Tiêu Minh vươn tay, "Đưa ta."
Mộ Du sửng sốt, khó hiểu nói: "Đưa cái gì?"
"Ly trà."
Mộ Du lúc này mới ý thức được, tay của mình nắm có bao nhiêu chặt, y ngượng ngùng đem cái ly đưa qua, chỉ nghĩ là mình đã chạm vào đồ vật yêu thích của người kia.
Ông chủ đã nói, phòng của Minh vương hoàn toàn đều là đồ hắn yêu thích.
Bách Lý Tiêu Minh nhìn Mộ Du, nhận lấy cái ly rồi rót đầy trà, sau lại đẩy qua cho người đối diện.
"Uống đi, uống xong sớm về sớm."
Nói xong, Bách Lý Tiêu Minh đứng lên, cầm lấy hộp trà trên án thư, nhấc chân mà đi.
Mộ Du nhìn ly trà mà ngây người, nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Thì ra là hắn châm trà cho y uống.
Y ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Bách Lý Tiêu Minh như có cảm giác, quay đầu lại nhìn y một cái, rồi dẫn thủ hạ đi trước.
Mộ Du nhớ tới độ ấm của lòng bàn tay vừa nãy, không khỏi nâng tay lên chăm chú nhìn vào đầu ngón tay.
Hệ thống không để ý y suy nghĩ gì, nó chỉ hưng phấn nói:" Xem ra kế hoạch ôm đùi có hy vọng a!"
Mộ Du:" Thật sao?"
Hệ thống gật gật đầu, lại như nhớ tới cái gì, giọng điệu chỉ điểm nói:" Lần sau ngươi nhớ giả vờ đáng thương chút."
Mộ Du:......
Mộ Du hít một hơi thật sâu, hỏi:"Ngươi nói là ta giả vờ như thế nào?"
Hệ thống:" Thì giống như vừa nãy thôi, bộ dạng chọc người thương tiếc đó, ngươi có hiểu không?"
Mộ Du khóe miệng trừu một chút, mục vô biểu tình nói:" Không có khả năng!"
Hệ thống:......
Hệ thống:" Sách đó, ký chủ ngươi đừng quên, là ngươi muốn báo thù, chứ không phải ta."
Mộ Du mặc kệ hắn, trước khi hồi phủ mua một cuốn thoại bản của chính mình.
Y không muốn bỏ đấy mà đi, cũng không ngại thoại bản bị mất, tốt nhất là là " vừa vặn" bị thuộc hạ nhặt được, lại vô tình xem nội dung bên trong.
Mộ phủ là thư hương dòng dõi, nha hoàn và tên sai vặt trong phủ tự nhiên cũng cần biết chữ, miễn cho thể diện bị ném đi.
Cho nên...... Quản Nhược An cứ chờ xem.