*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mộ Du đang định ngày mai sẽ đưa lá trà cho Bách Lý Tiêu Minh, đột nhiên nghe được hệ thống nói:" Mẹ kế của ngươi giải quyết cha ngươi rồi."
Mộ Du không có nửa điểm ngoài ý muốn, từ đời trước y đã lĩnh giáo được cái gì gọi là bất công.
Hệ thống còn tiếp tục lải nhải, làm Mộ Du biết hết toàn bộ mọi chuyện.
Kiệu của Mộ Dương Trác còn chưa đến cổng chính đã có gã sai vặt đi thông báo với Quản Nhược An rằng, lão gia đã về.
Chờ Quản Nhược An tới cửa, Mộ Dương Trác đang từ từ bước ra khỏi kiệu.
Quản Nhược An đón trước, tươi cười mang theo hai phần ủy khuất, nói: "Lão gia, người cuối cùng cũng về rồi."
Mộ Dương Trác nhíu nhíu mày, " Ừ" một tiếng. Quản Nhược An biết được tính tình hắn sĩ diện hảo, chờ về đến trong phòng, mới bắt đầu khóc lóc kể lể.
"Lão gia, ta thân là vợ cả, quản giáo không nghiêm, làm hạ nhân dạy hư Thanh ca nhi, thỉnh lão gia trách phạt."
Mộ Dương Trác nhíu mày càng chặt, nhận trà nóng mà nha hoàn dâng cho, nhấp một ngụm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Quản Nhược An che mặt mà khóc, "Du ca nhi mới từ từ đường về viện, Thanh ca nhi thân là đệ đệ vẫn còn chưa đi thăm nó. Vì thế nên sáng sớm hôm nay, nó liền mang theo nha hoàn với mấy tên nô bộc đi đến sân viện của Du ca nhi."
"Chỉ là...... Thanh ca nhi chạy quá gấp, đã quên gõ cửa, mấy tên nô bộc cũng quên nhắc nhở, vì thế cả một đám người đều đi vào trong phòng Du ca nhi."
Quản Nhược An nhìn thoáng qua Mộ Dương Trác, xoa xoa đôi mắt, tiếp tục nói: "Chắc là Du ca nhi hôm qua ngủ không được tốt, nó còn chưa đứng dậy đã răn dạy Thanh ca nhi một hồi."
"Ta cảm thấy Du ca nhi nói rất đúng, mặc kệ Thanh ca nhi bao nhiêu tuổi, hẳn là phải biết được lễ nghi, không nên xông vào phòng ngủ của Du ca nhi như vậy."
Mộ Dương Trác thần sắc khó coi, "Hoang đường, Thanh ca nhi cũng đã thức dậy, nó vậy mà còn lười nhác thế kia, không có nửa điểm là tấm gương ca ca tốt, còn giáo huấn Thanh ca nhi không biết lễ nghi! Ta thấy nó mới là người nên học lại quy củ Mộ gia cho thật tốt!"
Quản Nhược An lập tức khuyên nhủ: "Lão gia, có thể là Du nhi ở từ đường không được tốt lắm, cũng chưa bồi dưỡng lại."
Mộ Dương Trác hừ lạnh một tiếng, " Nó làm từ đường chướng khí mù mịt, ta còn chưa có trách phạt nó đâu! Ngươi cũng đừng tìm cho nó cái cớ!"
Quản Nhược An một bộ vâng vâng dạ dạ không dám nhiều lời nữa, lại nhỏ giọng nói: "Hạ nhân thì ta đã trách phạt qua, chỉ là Thanh ca nhi không chịu xin lỗi, đem chính mình nhốt ở trong phòng......"
"Xin lỗi?"
"Du ca nhi nói Thanh ca nhi mục vô tôn trưởng......"
"Hoang đường, xin lỗi cái gì chứ, chính nó cũng chưa làm tốt tấm gương ca ca của nó kìa!" Mộ Dương Trác trên mặt không khỏi mang theo tức giận, như nghĩ đến cái gì đó, hắn lại nói: "Đi, ta đi xem Thanh ca nhi."
"Thϊếp thân cũng cùng đi."
Chờ đến trước cửa ngoại phòng, nha hoàn đã chờ sẵn trước cửa vội vàng thỉnh an, "Lão gia."
"Tiểu thiếu gia đi vào đã bao lâu rồi?"
Nha hoàn cùng Quản Nhược An nhìn nhau, khóc lóc nói: "Hồi bẩm lão gia, thiếu gia vào phòng đã khóa cửa không cho bọn nô tỳ đi vào, từ buổi sáng đến bây giờ, tích thủy chưa thấm*." ((* Nước tù đọng không thể xuyên thủng = đã khuyên nhủ nhưng vẫn không nghe))
Quản Nhược An thấy Mộ Dương Trác sầm mặt, lập tức nói: "Lão gia, trách ta, trách ta đem Thanh ca nhi sủng đến kiêu căng, chỉ xin lỗi Du ca nhi một câu, Thanh ca nhi đã nổi tính trẻ con lên rồi."
"Thanh ca nhi kiêu căng chỗ nào chứ? Ta thấy là Mộ Du nói không thành có! Vậy mà nó đi so đo cùng với đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện." Nói xong liền sai nha hoàn mở cửa ra, tự mình đi tìm người.
Bên này người một nhà hoà thuận vui vẻ, bên kia Mộ Du chỉ cảm thấy buồn cười.
Quản Nhược An bốn lạng đẩy ngàn cân, tất cả đều là y tính sai rồi!
Mà Mộ Thanh mục vô tôn trưởng, liền biến thành tiểu hài tử không hiểu chuyện!
Thật là buồn cười đến cực điểm!
Hệ thống:" Mộ Dương Trác tốt xấu gì cũng là viện trưởng, cứ như vậy không phân rõ xanh đỏ đen trắng, liền tin Quản Nhược An, hắn rốt cuộc làm sao mà quản lý cái thư viện đó được chứ?"
Mộ Du đem đậy kín bình phong, lạnh lùng nói:" Đó là bởi vì hắn nhìn ta không vừa mắt, nếu như hắn biết được chân tướng, cũng sẽ không nói chuyện giúp ta."
Hệ thống nghi hoặc:" Vì sao vậy?"
Mộ Du nheo nheo mắt, đem đồ vật bỏ vào trong không gian của hệ thống, ánh mắt đổi đổi.
Nói đến cùng, vẫn là bởi vì nương của y không có thế lực phía nhà mẹ, không thể giúp Mộ Dương Trác trợ lực được.
Nước chảy chỗ trũng, người hướng chỗ cao.
Ngu si mà nghĩ đến nhân sinh, chỉ cảm thấy con người muốn hướng đến lợi ích bên trong mà thôi.
Quản Nhược An tốt xấu gì cũng là nữ nhi nhà Thượng thư lão gia, mà nương của y, cùng lắm chỉ là một nhi nữ nhà thư hương thế gia xa xôi thôi.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa nhìn liền biết.
Kinh thành này chính là tòa lao ngục lợi ích, nếu nói chi tiết, chính là mỗi người đều muốn giữ được quyền lực tối thượng, mà Mộ Dương Trác cũng không ngoại lệ.
Hệ thống thở dài một hơi, lòng người khó dò nha!
Ngày thứ hai, Mộ Du đúng hẹn đến nơi tiệm sách.
Bách Lý Tiêu Minh còn chưa tới, y liền đi hỏi hỏi lão bản, xem sách bán thế nào.
Người mua tuy rằng không nhiều lắm, nhưng người đọc tại của hàng lại có không ít.
Mộ Du cũng đã hài lòng rồi, vốn dĩ y cũng không trông cậy tiền lời kiếm từ đống sách đó, càng nhiều người xem, y càng vui vẻ.
Hệ thống nhắc nhở nói:" Đây là tiệm sách hoàng gia."
Mộ Du trong lòng kinh ngạc, khó trách biểu cảm của Bách Lý Tiêu Minh hôm đó cứ quái quái.
Đời trước y hiếm khi xuất phủ, cho nên đối với chuyện lạ bên ngoài cũng không biết nhiều lắm.
Mộ Du:"Vậy Bách Lý Tiêu Minh hắn đến đây làm gì?"
Hệ thống: "Kiểm toán, bây giờ hắn đang hoài nghi ngươi có dụng tâm kín đáo."
Mộ Du:......
Y có thể có ý gì xấu chứ, chẳng qua là y muốn ôm đùi mà thôi.
Hệ thống trợn trắng mắt, ngươi nghĩ như vậy nhưng lão nhân gia của ngươi chưa chắc đã nghĩ như vậy đâu.
Bách Lý Tiêu Minh cố ý dặn dò người chờ Mộ Du, thấy y đến lập tức dọn phòng thường cho y ngồi.
Mộ Du ngồi đến phát chán, không biết khi nào thì đùi mới tới, bèn dứt khoát dùng dụng cụ pha trà trên bàn.
Cho nên khi Bách Lý Tiêu Minh đẩy cửa mà vào, liền nhìn thấy lá trà do chính mình dùng tiền bỏ ra bị người ta dùng mất.
Mộ Du dùng miệng nhỏ nhấp nhấp trà, nghe thấy tiếng động liền xoay người sang nhìn.
Chỉ thấy Bách Lý Tiêu Minh người mặc thường phục màu đen, dáng người cao dài, chỉ là sắc mặt khó coi, giữa mày mơ hồ có chút tức giận.
Mộ Du ở trong phủ hoành, bất quá chỉ là ỷ vào việc uy hϊếp mọi người, nhưng Bách Lý Tiêu Minh, vô luận là thân phận hay là cảm xúc hỉ nộ đều làm y sợ hãi.
Đời trước tổng cộng y gặp người này một lần, đời này mới chỉ gặp thêm hai lần nữa, lần này miễn cưỡng tính là lần thứ ba, y không có hiểu biết hắn, tự nhiên càng thêm lo sợ bất an.
Mộ Du hoảng tới mức buông cái ly, hướng về phía Bách Lý Tiêu Minh hành một cái đại lễ.
Hình minh họa:Hệ thống mắng hắn:" Ngươi như vậy là không đánh đã khai, tỏ vẻ chính mình đã nhận ra thân phận của hắn đó!"
Mộ Du:"......Nếu ta nói là ta đã bị dọa đến chết rồi, chỉ theo bản năng mà quỳ lạy thôi, ngươi có tin không?"
Hệ thống:......
Nó thở dài một hơi, có lòng hảo tâm giải thích:" Cái vị Vương gia này, tuy rằng hỉ nộ vô thường, nhưng không phải kẻ lạm sát người vô tội."
Mộ Du:"Làm sao mà ngươi biết?"
Hệ thống: "Sau khi trải qua phân tích, thì ta được đáp án đấy."
Mộ Du cảm thấy hệ thống phân tích thật là không đáng tin cậy.
Bách Lý Tiêu Minh ngồi đối diện Mộ Du, ung dung nhìn người quỳ bò trên mặt đất như đã ngủ quên rồi.