Mộ Thanh kinh ngạc mà nhìn Quản Nhược An, cả khuôn mặt viết đầy chữ 'không thể tin'.
Quản Nhược An không đành lòng, ngữ khí mềm xuống, "Thanh Nhi xin lỗi đi, xin Tứ ca của con tha thứ cho con. Ta tin Tứ ca của con đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ không tính toán chi li với một đứa nhỏ đâu."
Câu cuối Quản Nhược An hơi tăng âm lượng, hiển nhiên là nói cho Mộ Du nghe.
Mộ Du ở trong lòng cười lạnh một tiếng, một câu đứa nhỏ vẫn còn bé, là có thể giấu xóa bỏ sai lầm, thật đúng là hao tâm tổn huyết!
Mộ Thanh bĩu bĩu môi, " Dựa vào cái gì mà ta phải xin lỗi hắn, ta không thèm! Hắn chính là một cái tiện nhân!"
Nói xong liền hướng một bên chạy mất dạng.
Quản Nhược An sắc mặt xanh mét, tay ả siết chặt khăn thêu, lao đi tìm người phân phó, "Đi đem tiểu thiếu gia bắt về cho ta!"
" Vâng.".
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Bạc Thêu cùng Kim Sắt liếc nhau, cũng đi theo đám người kia.
Mộ Du dù bận vẫn ung dung nhìn Quản Nhược An, "Tiện nhân a, mẫu thân, ngươi nói xem mấy từ này tiểu đệ học ở đâu vậy nhỉ?"
Mẹ nào con nấy, nếu không phải Quản Nhược An thường xuyên nói, sao Mộ Thanh lại có thể học được chứ?
Mộ Du nhìn người sắc mặt trắng bệch, cắn môi không nói lời nào, cổ tay áo ẩn ẩn run rẩy, lộ ra chút khí tức tàn nhẫn.
Y lại bước xuống một bậc thang, "Mẫu thân, xem ra người phải quản giáo tiểu đệ bên người tốt thật tốt, bằng không về sau lại làm ra chuyện lớn như vậy thì biết làm sao cho phải đây?"
" Nói chuyện mà chẳng lựa lời như vậy, tự nhiên vô duyên vô cớ bị người ngoài chê cười, làm bọn họ nhạo báng Mộ gia gia giáo không nghiêm sao?"
Quản Nhược An miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Ý của Du ca nhi nói chính là, ta tất nhiên phải trừng phạt thật tốt bọn người khua môi múa mép loạn xạ!"
Mộ Du gật gật đầu, "Tiểu đệ cũng phải dạy lại một chút, tránh cho về sau lại tái phạm, không bằng người sai nó đi bưng trà rót nước hai ngày đi, cũng ép cái tính ma quỷ của nó xuống!"
Quản Nhược An nghiến răng nghiến lợi: "Mộ Du, ngươi đừng có mà quá đáng!"
"Ta không có phúc khí như tiểu đệ, đến người trông cửa cũng không có, trong viện toàn là mấy thứ đồ ăn cây táo rào cây sung!"
Bọt Nước cùng Mộc Châu khoan thai tới muộn, nghe được câu đó nháy mắt tái nhợt mặt.
Quản Nhược An híp híp mắt, thì ra tên tiểu tiện nhân có mục đích này!
Nếu nàng không làm vừa lòng nó, để chuyện hôm nay tiếp tục nháo đến trước mặt lão gia thì......
Châm chước mãi, Quản Nhược An nói: "Trong phủ sẽ tiến cử thêm một đám nha hoàn cùng gã sai vặt, Du ca nhi chính mình đi chọn đi."
"Hầy, bất quá nếu bọn họ muốn nhận ta làm chủ, khế bán thân hẳn cũng phải đưa cho ta bảo quản."
Quản Nhược An thần sắc lại phức tạp một phần, trầm tư hai giây, " Được."
Mộ Du rất vừa lòng, " Bây giờ mẫu thân về trước đi, dạy dỗ tiểu đệ vẫn là chuyện trọng đại hơn."
Quản Nhược An nộ khí xoay người, đi cũng không thèm quay đầu lại, đến mấy tên hạ nhân quên cả chào hỏi cũng không để ý.
Mộ Du cong cong môi, tâm tình thập phần thoải mái.
Hệ thống cân nhắc nửa ngày, nói" Ngươi đã sớm tính kế hết rồi hả?"
Từ khi Mộ Thanh vào nhà, theo sau bị yêu cầu xin lỗi, Quản Nhược An chịu thua, lại đến chuyện giải quyết hạ nhân trong viện, một vòng lại thủ sẵn một vòng.
Mộ Du lắc lắc đầu, trả lời:" Ta nào có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là mươn đề tài thôi. Nói tiếp, tính cái của Mộ Thanh cùng Quản Nhược An là hai đời, ta còn có thể không hiểu biết sao? Chỉ áp chuẩn mà thôi."
Hệ thống không tin:" Thật sự đơn giản như vậy thôi?"
Mộ Du:"Bằng không thì sao? Ta còn có thể làm con giun trong bụng bọn họ, cái gì ta cũng phải biết hả?"
Hệ thống:" Ngươi quá bỉ ổi."
Nói xong nó liền đem hình ảnh con giun đũa phóng đại truyền vào đầu Mộ Du.
Mộ Du:......
Ngươi mới bỉ ổi! Cả nhà ngươi đều bỉ ổi!
Hệ thống đắc ý lắm, ai kêu gia hỏa này lần nào cũng hố nó làm chi.
Mộ Du rất muốn đánh hệ thống!
Mộ Du:"Ta nhớ là lá trà tốn rất nhiều điểm ha."
Hệ thống:......
- --------------------------------------
Mộ Thanh bên kia đã chạy đến thư phòng, đóng sầm cửa lại, ai cũng không vào được.
Quản Nhược An tới muộn một bước, nheo nheo mắt, phân phó người không cần lo, chờ lão gia trở về phải bẩm báo cho nàng một tiếng.
Vì tránh cho Mộ Du lại lấy sự tình hôm nay uy hϊếp mình, ả muốn đánh đòn phủ đầu.
Làm Mộ Dương Trác thấy chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không!