Tân đại nhân ngơ ngác: "Là, là bằng chứng gì?" Vì sao ông lại không biết? Vốn dĩ năm đó Tiết Tứ công tử không thể nào đoán trước được mình sẽ mất mạng, nếu không nhất định hắn ta sẽ giữ mạng mà không đi. Nếu là bất ngờ bị đánh chết thì chắc chắn không có thời gian để lại chứng cứ, nhưng tại sao Lục lão đệ lại nói Tiết Tứ công tử để lại chứng cứ?
Lục Mạc Ninh nói: "Tân đại ca, chứng cứ mà ta nói quả thật do Tiết Dịch Kham để lại, còn là một chứng cứ rõ rành rành."
"Là... Là chứng cứ gì?" Tân đại nhân chợt ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng.
"Thi thể của hắn ta." Lục Mạc Ninh chậm rãi mở miệng, nói xong hắn đứng dậy, nhìn về phía Biện thị: "Ngươi có bằng lòng làm chứng không? Chỉ cần ngươi chịu, đợi sự việc kết thúc ta sẽ bảo vệ ngươi bình an vô sự, giúp ngươi thay tên đổi họ đưa ra khỏi kinh thành, đảm bảo người của Định Quốc công không tìm thấy ngươi. Nhưng nếu ngươi không bằng lòng, vậy thì một khi bọn ta bắt đầu điều tra lại vụ án cũ năm đó, để giấu giếm chuyện này thì nhất định Định Quốc công sẽ nhổ cỏ tận gốc, chắc hẳn ngươi cũng biết thủ đoạn của ông ta rồi."
Kiếp trước cũng như vậy, quyền thế của Định Quốc công quá lớn, cho dù năm đó sau cái chết của Biện thị người kia đã điều tra lại vụ án Tiết thế tử bị sát hại, lần về gốc rễ phát hiện Lâm thị, nhưng sau đó những chuyện kia cũng bị Định Quốc công che giấu, còn là do chính hoàng thượng cho phép. Sau này lúc Lục Mạc Ninh xem hồ sơ bí mật mới nhìn thấy những thứ không được công khai kia.
Hắn đoán đương kim thánh thượng muốn nắm lấy nhược điểm của Định Quốc công nên tuy rằng đã che giấu nhưng vẫn bắt Định Quốc công lăn dấu vân tay lên tờ lời khai, lưu lại chứng cứ.
Tuy nhiên đó là hoàng thượng, bây giờ chỉ dựa vào hắn và Tân đại nhân thì e rằng cùng lắm chỉ có thể liều mạng cáo trạng tới trước mặt hoàng thượng, tiền trảm hậu tấu công bố chuyện Tiết Tứ công tử năm đó với mọi người, nhưng lại không thể thật sự trừng trị Định Quốc công.
Biện thị bị Lục Mạc Ninh làm cho sợ hãi, nàng ta nghe thấy phải tố cáo năm đó Tiết thế tử hãm hại Tiết Tứ công tử thì muốn lắc đầu theo phản xạ, có điều sau khi nàng ta nghe thấy nửa câu sau thì bỗng dưng động tác cứng lại. Biện thị rưng rưng nước mắt nói: "Nhưng... Nhưng ngài làm được thật ư? Định Quốc công gia lợi hại như vậy, nếu ông ta biết, biết ta..."
Lục Mạc Ninh nói: "Biện thị, bây giờ ngươi đã không còn lựa chọn nữa. Ngươi bị đuổi ra khỏi Tiết gia, bị đuổi ra khỏi nhà mẹ đẻ, kinh thành lớn như vậy, thiếu đi một hai người cũng không gây ra một chút động tĩnh nào, chẳng bao lâu tất cả mọi người sẽ quên mất Tiết gia từng có một tam thiếu phu nhân là ngươi."
Đột nhiên Biện thị đau đớn gục xuống đất khóc òa.
Lục Mạc Ninh tiếp tục nói: "Xong chuyện này ta sẽ đưa ngươi đi, tặng ngươi một ít ngân lượng, ngươi có thể tự chọn."
Biện thị biết mình không còn cách nào khác, từ khi nàng ta mở miệng nói cho bọn họ biết về chuyện năm xưa thì một khi chuyện này bị truyền đi, nhất định Định Quốc công sẽ biết là do nàng ta tiết lộ, tất nhiên sẽ không tha cho nàng ta.
Thay vì chờ bị diệt khẩu, chi bằng tìm đường sống trong chỗ chết, có lẽ còn có thể giành được một con đường sống.
Biện thị khóc đủ rồi thì lau mặt một cái: "Đại nhân... Ta bằng lòng."
Từ khi Lục Mạc Ninh nói xong câu "Thi thể của hắn ta" thì Tân đại nhân ở bên cạnh đã ngơ ngác, bây giờ cuối cùng ông cũng hoàn hồn, chợt nghe thấy Biện thị bằng lòng thì nhìn Lục Mạc Ninh bằng ánh mắt bội phục: "Lục lão đệ, chi bằng ngươi đừng tới trấn Giang Tê làm huyện lệnh thất phẩm gì nữa, dứt khoát đi theo lão ca đi, ngươi còn lợi hại hơn lão ca nữa..." Nếu không phải đối phương còn quá nhỏ tuổi, không thể nào khiến mọi người tin phục thì thậm chí ông còn muốn nhường chỗ cho hắn.