Biện thị bị những lời này của Tân đại nhân dọa tới mức hơi run rẩy: "Rốt, rốt cuộc là ai muốn hại ta?"
Tân đại nhân im lặng, cho dù trong lòng ông cũng không biết nhưng ngoài mặt ông vẫn tỏ ra cực kỳ chắc chắn mà hỏi lại: "Ngươi đã làm ra chuyện gì khiến người ta không thể không gϊếŧ ngươi, tự ngươi không biết hay sao?"
Biện thị thay đổi sắc mặt, mặt mày nàng ta trắng bệch: "Nô... Ta không biết, không biết..."
"Thật sự không biết?" Tân đại nhân thấy ánh mắt trở nên chột dạ của nàng ta thì chợt đập bàn một cái, cái chén nhỏ bên trên chấn động khiến nước sánh ra ngoài, âm thanh này dọa Biện thị tới run lên bần bật.
"Đại nhân... Ta..."
"Có nói hay không? Nếu ngươi không muốn nói thì bây giờ hãy đi đi, ra khỏi nơi này, ngươi sống hay chết đều không liên quan tới bổn quan. Vốn dĩ bổn quan không muốn nhìn thấy một tính mạng vô tội cứ thế mà không còn, nhưng ngươi đã không muốn phối hợp thì hãy mang theo bí mật của ngươi đi với Tiết thế tử đi." Tân đại nhân không đợi Biện thị mở miệng đã trực tiếp vung tay lên: "Đưa nàng ta ra ngoài."
"Không đại nhân khoan đã!" Biện thị quỳ xuống dập đầu van xin: "Không phải ta không muốn nói, thật sự là... Thật sự là ta sợ, sợ Định Quốc công không tha cho ta!" Tiết thế tử mới chết thì thật ra nàng ta đã đoán được đôi chút rồi. Có thể người của phủ Định Quốc công đã quên nhưng nàng ta vẫn còn nhớ rõ, nhớ đôi mắt xinh đẹp bị máu tươi nhuộm đỏ năm đó cứ một mực nhìn chằm chằm vào nàng ta như thế, căn bản không giống như một người sống. Nửa đêm nàng ta cũng bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, hai năm qua nàng ta bị lương tâm lên án, luôn như vậy. Có điều nàng ta không dám nói, không dám... Năm đó Định Quốc công có thể đè chuyện này xuống, nàng ta vốn đã sợ hãi rồi, nếu không lúc trước sau khi nàng ta bị Tiết thế tử cưỡng ép đã chẳng sợ hãi im lặng không phản kháng nửa câu.
"Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi nói ra hết những chuyện mà ngươi biết, chắc chắn bổn quan sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, cho dù là Định Quốc công cũng không thể bắt ngươi. Vả lại ngươi phải nghĩ kỹ, ngươi muốn ra ngoài rồi bị thủ phạm phía sau màn gϊếŧ chết, hay là nói ra tình hình thực tế để được xử lý khoan hồng." Tân đại nhân nói theo những lời Lục Mạc Ninh đã dạy ông lúc trước, quả nhiên Biện thị nghe thấy mấy chữ "xử lý khoan hồng" thì đôi mắt lập tức phát sáng, dường như trái tim đã ổn định lại. Biện thị dập đầu một cái, quỳ mọp ở đó, không biết nàng ta nghĩ đến điều gì mà toàn thân vẫn đang run rẩy.
"Đại nhân... Nếu ta nói ra, thật sự... Có thể được xử lý khoan hồng ư?"
"Việc này phải xem ngươi có thể nói ra bao nhiêu chuyện có ích."
Cơ thể Biện thị cứng lại, nàng ta như đã quyết định điều gì, chậm rãi thẳng người dậy, ngồi trên gót chân, lau mặt một cái, vẻ mặt có chút đau khổ: "Ta nói... Nói... Kỳ thật ta cũng không muốn, đều do... Đều do bị ép buộc..."
Tân đại nhân híp mắt, nhịn xúc động muốn nhìn Lục Mạc Ninh, tâm tư khẽ động: Chẳng lẽ thật sự là chuyện Tiết tứ công tử?