Chương 15: An An?

“Ồ!”

Quả nhiên là mẹ của Cảnh Ngôn, Mộ Thanh Tình, Nhược Hi gật đầu thở phào nhẹ nhõm.

“Vì anh đã tới đây rồi nên tôi sẽ về nhà trước. Là con của bà ấy, anh đương nhiên là biết tình trạng của bà ấy, vì vậy tôi nghĩ anh nên tìm người chăm sóc, tránh để bà ấy ra ngoài một mình, đề phòng tai nạn và những rủi ro không cần thiết. Nếu không đến lúc đó hối hận không kịp.”

Cô vừa nói vừa liếc nhìn bà Mộ bên cạnh. Cảnh Ngôn bình tĩnh nhìn cô không khỏi thở dài. Vợ anh cũng thật sự tốt bụng quá rồi đi.

Thấy anh đã lâu không lên tiếng, Nhược Hi không muốn nói thêm gì nữa, xách túi chuẩn bị rời đi. Bà Mộ vừa rồi vẫn còn đang cười bỗng nắm lấy góc áo của cô, đáng thương nói :

“An An, anh trai con đã đến rồi, con không muốn mẹ nữa sao?”

Anh trai? Thật xấu hổ. Lúc đầu cô chỉ cảm thấy tội nghiệp cho bà xong cuối cùng lại để mình rơi vào tình cảnh ngại ngùng như vậy. Nhược Hi nháy mắt với anh hi vọng Cảnh Ngôn sẽ giúp mình thuyết phục bà ấy. Nhưng Cảnh Ngôn phớt lờ yêu cầu giúp đỡ của cô, nhìn bà Mộ cười cười :

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng. An An sẽ về nhà với chúng ta.”

“Có thật không?”

Bà Mộ nhìn cô đầy mong đợi, chỉ mong rằng những gì anh nói hoàn toàn là sự thật.

“Là thật. Mẹ, chúng ta cùng trở về thôi.”

Bắt gặp ánh mắt trong veo của bà, cô không thể nói gì ngoài đồng ý. Nhược Hi nắm lấy tay tay bà cười rất tươi nhưng vẫn không thể nào tha thứ được cho cái tên đầu sỏ đằng kia bèn lườm anh một cái.

Biết rằng Nhược Hi sẽ quay trở về cùng với mình, bà Mộ ngay lập tức làm thủ tục xuất viện. Khi trở lại nơi bà Mộ đang sống, cô sững sờ vài giây.

Hoá ra bà ấy không sống trong ngôi nhà cũ của nhà họ Lục mà sống trong một ngôi biệt thự cạnh cánh đồng hoa tươi mát và trang nhã như vậy. Bà đưa Nhược Hi đi thăm phòng, không để ý tới anh ở phía sau.

Khi đưa cô lên phòng ngủ chính ở tầng hai, mở cửa, căn phòng tím lộng lẫy hiện ra trước mắt, nó còn lớn hơn cả căn hộ Nhược Hi đang ở.

“An An, mẹ đặc biệt chuẩn bị cho con. Tất cả những thyws này đều theo sở thích của con. Sau này con sẽ sống ở đây. Bên cạnh là phòng của anh trai. Nếu thiếu thứ gì con cứ việc nói với nó. Còn bây giờ trước tiên là phải nghỉ ngơi cho tốt, tối nay mẹ sẽ tự nấu ăn...”

Sau khi dặn dò xong bà ấy rời đi, Nhược Hi nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi ngâm nga một chút giai điệu của lời bài hát. Nhược Hi nhìn đống đồ lỉnh kỉnh dành cho con gái rồi gục xuống chiếc ghế dài mềm mại với vẻ mặt bất lực.

Cô muốn tìm hiểu mẹ mình qua Mộ Thanh Tình nhưng hiện giờ bà ấy đang không được thanh tỉnh. Không những thế cô còn có thêm thân phận mới là “An An”. Mặc dù ý định ban đầu lựa chọn lừa dối bà ấy là tốt nhưng nếu trong thời gian sắp tới đây, cô e rằng mình không ổn chút nào.

Nhược Hi khó chịu xoa xoa mái tóc của mình, ngay khi cô nhìn lên liền thấy Abun sau nhiều ngày không gặp và nó cũng đang nhìn cô. Nhược Hi không khỏi bật cười. Điều này có được coi là trùng hợp hay không khi mà nó xuất hiện đúng lúc như vậy. Hẳn là nó là một vị thần hộ mệnh rất có trách nhiệm đi.

Cô bước đến ôm Abun vào lòng, bực bội hỏi :

“Abun, ta phải làm sao bây giờ?”

Abun ngáp dài rồi lăn lộn trên đùi cô.

“Nhược Hi nếu cô đến đây cô sẽ hạn chế bị quấy rối bởi Lâm Đông Thành. Cô chăm sóc cho Mộ Thanh Tình thật tốt, khi mà bà ấy trở lại bình thường thì chuyện của mẹ cô sẽ sáng tỏ hơn. Hôm nay tôi đến đây để nói lời từ biệt với cô. Tôi có thể phải biến mất một thời gian, cô nên thận trọng hơn trong mọi việc.”

“Được rồi, ta sẽ chờ ngươi trở lại.”

Abun không trả lời và biến mất. Nhược Hi bất mãn lẩm bẩm :

“Ngươi vội vậy làm gì? Ta cũng đâu có ăn thịt ngươi.”

Nhưng Abun nói đúng. Nếu cô ở lại đây cô sẽ thoải mái hơn rất là nhiều. Nhược Hi không muốn lo lắng nữa, cô cầm điện thoại lên và gửi những bức ảnh chụp được ở trung tâm thương mại cho Nghiêu Mễ.

“Chị Nghiêu, điều tra Lâm Đông Thành và người phụ nữ này giúp em, càng sớm càng tốt.”

———————

*Elysia*