Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

"Trọng Sinh" Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều

Chương 34: Uống rượu để giải quyết

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ngô cục," Trợ lý bình tĩnh nói, "Bệnh tình gần đây của Thư tổng không được tốt, bác sĩ nói không thể uống quá nhiều rượu, cho nên ly rượu này tôi xin phép uống thay."

Nói xong định lấy ly rượu đi, pkết quả lại bị Ngô Thịnh Kinh chặn tay, "Tôi đang nói chuyện với Thư tổng, cậu là ai? Cũng dám xông ra sủa?"

"Ông!"

Thư Bá Hành nhìn cậu ta một cái, "Ngô cục đừng so đo với cậu ấy, trợ lý không hiểu chuyện. Ly rượu này, tôi uống là được." Nói xong cầm ly lên uống cạn, sau đó đặt xuống, nói chuyện như bình thường, chỉ là sắc mặt hơi tái đi.

"Một ly thì đâu có đủ? Ít nhất cũng phải năm ly." Ngô Thịnh Kinh vươn bàn tay mập mạp lắc lắc năm ngón tay béo núc.

Năm ly! Trợ lý thực sự rất nóng lòng, vừa rồi sếp đã uống ba ly rồi, bây giờ nếu uống thêm năm ly nữa, nhất định sẽ xảy ra chuyện!

"Ngô cục!"

"Thư tổng, con chó của cậu không nghe lời lắm."

"Ngô cục, rượu thì có thể uống."

"Thư tổng!"

Thư Bá Hành ném cho cậu ánh mắt yên tâm chớ vội, "Nhưng mà chúng ta cũng phải xem lợi ích trong đó. Bằng không Thư mỗ uống nhiều rượu như vậy cũng vô ích."

"Hahaha! Quả nhiên là Thư tổng! Thật sự không muốn chịu thiệt. Tốt! Tôi thích!" Sau đó Ngô Thịnh Kinh gọi điện thoại trước mặt mọi người, lập tức sai cấp dưới phê duyệt.

"Thư tổng, lần này cậu hài lòng chưa?" Ánh mắt Ngô Thịnh Kinh càng lúc càng trắng trợn, bây giờ sự nghe lời của Thư Bá Hành lại khiến tâm tư của ông ta sống lại rồi, ông ta là muốn chuốt say Thư Bá Hành sau đó kéo hắn đến phòng vệ sinh. Đến lúc đó gạo nấu thành ocơm rồi quay video lại, tương đương nắm được thóp của hắn, ông ta không tin Thư Bá Hành còn dám tự rêu rao ra ngoài, cũng không sợ hắn trả thù.

Nhưng ai biết được, Thư Bá Hành rất đơn giản kêu người rót rượu trắng vào bốn cái ly rỗng. Uống từng ly một mà mặt không đổi sắc, chẳng mấy chốc, cả bốn ly rượu đều đã cạn. Thế mà ánh mắt Thư Bá Hành vẫn tỉnh táo như cũ, say một chút cũng không có.

"Ngô cục lần này đã hài lòng chưa?"

"..." Ngô Thịnh Kinh sững người một lúc mới chậm rãi giơ ngón tay cái lên, "Thư tổng tửu lượng tốt. Ngô mỗ xem như tiếp thu thêm kiến thức." Lời nói rất bình thản, nhưng biểu hiện lại không mấy thân thiện.

Thư Bá Hành giờ không để ý đến chuyện có đắc tội hay không nữa, hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, uống liên tiếp tám ly rượu lớn, mặc dù không say nhưng dạ dày sớm đã không chịu đựng được nữa. Dạ dày quặn đau từng trận, giống như có hàng ngàn con kiến

ăn thịt đang gặm nhấm bên trong, nếu không phải lúc này đang ở bên ngoài, có lẽ hắn sẽ không tự chủ được mà cuộn mình thật chặt.

"Xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh."

Ngô Thịnh Kinh chỉ chờ hắn nói ra lời này, nhanh chóng bắt lấy cổ tay hắn, "Thư tổng, có phải không thoải mái không? Tôi đi với cậu." Nói xong liền khoát vai đỡ hắn dậy.

Thư Bá Hành vốn đã hoa mắt chóng mặt, bị ông ta nhấc mạnh như vậy thì cảm thấy trời đất quay cuồng, loạng choạng suýt nữa đứng không nổi.

Mà Ngô Thịnh Kinh có thể tận mắt nhìn thấy tất cả biểu hiện của hắn, cũng hiểu rõ hắn chỉ đang cố gắng chống đỡ, trong lòng lập tức không ngừng giễu cợt.

Trợ lý vội vàng đỡ lấy eo Thư Bá Hành, dùng sức dìu hắn, "Ngô cục, để tôi đi cùng Thư tổng."

"Vẫn là để tôi. Vừa vặn tôi cũng muốn đi vệ sinh." Ngô Thịnh Kinh kéo cánh tay Thư Bá Hành, vẻ mặt không kiên nhẫn.
« Chương TrướcChương Tiếp »