Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh: Không Theo

Chương 71

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thiệu Tuân có chút xuất thần nghe những chuyện cũ này.

Nàng không có cách nào tưởng tượng ra một Ninh Hi Đế tuổi khi còn trẻ khinh cuồng như thế nào, cũng không tưởng tượng ra thời niên thiếu dũng mãnh hiếu động của hắn là bộ dáng gì, càng không tưởng tượng được, nếu Hoài Ức Thái tử không có bạo vong, nam nhân trước mắt này sẽ có tình cảnh gì.

*Hoài Ức Thái tử anh trai của Ninh Hi Đế.

Khi nàng biết hắn, khi hiểu rõ hắn, hắn đã là cửu ngũ chí tôn ngồi ngay ngắn trên ngôi vị hoàng đế ngự cực thiên hạ.

Hoàng đế nhìn đôi mắt có chút mê mang của thiếu nữ, không khỏi cười nói: “Như thế nào, rất khó tưởng tượng chứ?”

Thiệu Tuân gật gật đầu: “Ngài nói tựa như một người khác.”

Hoàng đế bị lời nói thẳng của nàng chọc cười: “Con người sẽ thay đổi, thời gian thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ, trẫm cũng là phàm nhân, tự nhiên sẽ không ngoại lệ.”

Hắn có phải là người trần thế không?

Ngay từ đầu Thiệu Tuân thật sự cảm thấy hắn không giống phàm nhân, ngược lại giống như một pho tượng thần ở trần thế.

Bình tĩnh, nhẹ nhàng, thờ ơ, và vô cùng mạnh mẽ, không thể bị ô nhiễm cũng không thể bị phá hủy.

Nhưng ở chung nhiều lần, mặt trần thế trên người Hoàng đế ngược lại lộ ra, hắn có cảm xúc của mình, có sở thích của mình, cũng có sự giảo hoạt ẩn giấu của mình.

Khi thổ lộ với cô gái mình thích, cũng có những người bình thường nên ít thỏm.

Ngài là một người trần thế, không phải là một vị thần vô dục vô cầu.

Hoàng đế không biết trong lòng Thiệu Tuân nghĩ gì, hắn tiếp tục đem chuyện cũ bụi bặm kia nói tiếp: “Lúc ấy trên triều đình ầm ĩ rất dữ dội, tiên đế cũng thập phần khó khăn, trẫm cảm thấy bị nhốt trong cung làm thái tử làm hoàng đế quá nhàm chán, liền chủ động bám lộ tâm tư, ý bảo mình vô tình lên ngôi hoàng đế.”

Đoạn này Thiệu Tuân đã nghe nói qua, vốn tưởng rằng trong đó sẽ có rất nhiều nội tình không thể nói thành lời, nhưng không nghĩ tới sự tình lại thật sự đơn giản như vậy.

“Ngài lúc ấy dễ dàng buông tha như vậy? Cũng bởi vì không muốn bị trói buộc sao? ”

“Là nguyên nhân này, nhưng đương nhiên không chỉ có điều này.” Hoàng đế thản nhiên nói: “Tiên đế khó xử là một, thái hậu bất mãn là một, huynh trưởng bất đắc dĩ cũng là một, kẹp ở giữa những chuyện này, trẫm lúc ấy đã nghĩ, có lẽ buông tha thứ vốn đã không thích hợp với mình, có thể là sáng suốt nhất.”

Nhưng bây giờ xem ra không có ai thích hợp hơn vị trí này hơn hắn nữa.

Thiệu Tuân đột nhiên nổi lên một chút tò mò về bối cảnh hoài thương thái tử chỉ xuất hiện với tư cách hoàng đế khi đăng cơ: “Hoài Ức thái tử là người như thế nào đây?”

Nhắc đến vị huynh trưởng đã qua đời nhiều năm này, biểu tình của Hoàng đế trở nên có chút phức tạp: “Hắn... Là một đứa con trai hiếu thuận, cũng là một người anh trai tốt, thân thể gầy yếu nhưng không tự oán hận, lúc ấy có rất người đều đem hai huynh đệ chúng ta so sánh, trẫm có khi lo lắng hắn sẽ bất mãn, nhưng kỳ thật không có, hắn đối với trẫm vẫn rất tốt, cũng rất có thể bao dung khuyết điểm của huynh đệ.”

“Dĩ nhiên là một... Một người như vậy?” Thiệu Tuân lẩm bẩm nói.

Ánh mắt hoàng đế dưới ánh mặt trời chiếu rọi màu sắc có vẻ phi thường nhạt nhẽo, giống như lưu ly màu trà nhạt, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thâm trầm: “Hắn hết thảy đều tốt, chỉ là làm người cầm lái tương lai của một quốc gia, có vẻ có chút yếu đuối, dễ dàng dao động, tiên đế đối với việc này kỳ thật có chút bất mãn, nhưng bản tính con người như thế, hắn có nhiều ưu điểm như vậy, làm sao có thể cưỡng cầu thập toàn thập mỹ đây.”

“Thiên tính?” Thiệu Tuân lặp lại từ này: “Bản tính thật sự có quan trọng như vậy sao? Ngài nói ngài khi còn trẻ cũng không phải tính tình như vậy, người không phải sẽ thay đổi sao?”

Nàng còn trẻ, đối với rất nhiều chuyện còn chưa có lĩnh ngộ sâu sắc, nhưng hoàng đế lại đã tương đối thành thục, hắn nhìn thiếu nữ lâm vào suy nghĩ này, trong lòng thế nhưng sinh ra một chút cảm giác thỏa mãn kỳ dị.

Nàng rất thông minh, cũng nỡ động não suy nghĩ, có lẽ bởi vì nguyên nhân tuổi còn trẻ còn chưa đủ thành thục, nhưng khi hai người bọn họ ở chung, là có thể có tư duy trao đổi.

Hoàng đế đem một sợi tóc nàng bị gió núi thổi loạn quay về phía sau tai, kiên nhẫn dạy: “Đây là không giống nhau, trẫm là thu liễm tính tình, cái này chỉ cần có đủ kiên nhẫn cùng thời gian là có thể làm được, nhưng hắn, sinh ra chính là mềm mại, không đành lòng thương tổn cũng không đành lòng cự tuyệt, trải qua thập niên chiến loạn cũng không có thay đổi, nếu muốn xoay chuyển, chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy.”

Hắn nhìn Thiệu Tuân nhíu mày, liền hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Thiệu Tuân nói: “Đang suy nghĩ... Ta sẽ trở thành gì trong tương lai, sẽ trở nên tốt hơn, hoặc tồi tệ hơn?”

Bộ dáng nhỏ nhắn của nàng thật sự rất khiến người ta đau lòng, ít nhất Hoàng đế cũng thích vô cùng, hắn mỉm cười nói: “Cô nương thông minh như ngươi, tự nhiên sẽ càng ngày càng tốt.”

Thiệu Tuân ngẩng đầu nhìn anh: “Trước không nói đến ta rốt cuộc có phải thật sự thông minh hay không, trên đời này có nhiều người thông minh như vậy, cũng không phải ai cũng sống tốt.”

Tựa như trong mộng nàng nhìn thấy, bất lực bi thảm, không cách nào tự cứu mình cũng không muốn tự cứu mình, ngây ngô sống qua một đời ngắn ngủi.

Hoàng đế nhịn không được sờ sờ đầu nàng.

Cô nương ngốc, bởi vì trẫm sẽ nhìn ngươi a.

Thiệu Tuân không biết có cảm giác được lời hắn chưa nói hết hay không, nhưng nàng không được tự nhiên dời tầm mắt, nhìn lại Thiên Tượng: “Không còn sớm, đại ca ta có thể sắp lên đây.”

Hoàng đế cười một chút: “Thế nào, công tử Anh quốc, đó không phải là bào huynh của ngươi sao? Ngay cả hắn cũng giấu diếm? ”

*Bào huynh: Anh trai ruột

Lời này đặt ở trước kia, tuyệt đối tàn nhẫn chọc vào trái tim Thiệu Tuân, nhưng hiện tại nghe qua, dĩ nhiên cũng không phải khó chịu như vậy.

“...... Cũng không phải chỉ cần là huynh đệ tỷ muội cùng mẹ đều phải lo lắng... Chúng ta chưa gần gũi như vậy. ”

Hoàng đế dừng lại một chút, mấy lần trước hắn mơ hồ cảm giác được quan hệ giữa Thiệu Tuân và trong nhà cũng không tính là thập phần thân mật, bất quá Anh Công đã nối lại hôn ước với Trịnh gia, phía dưới nàng lại có một đôi long phượng thai tuổi tác tương tự, cùng kế mẫu đệ muội xa lạ một chút cũng là chuyện thường tình, hiện tại vừa nhìn, ngay cả bào huynh cũng là như thế sao?

Hắn nhớ tới chuyện trước đó, nàng ở Phụng Lân Hiên nghe được Anh Công lúc trước yêu thương nàng như thế nào, cơ hồ rơi lệ, lúc say hồ đồ cũng theo bản năng khát vọng phụ huynh yêu thương...

Khi đó hắn vào trước làm chủ, tự cho là rất hiểu chuyện của Thiệu gia, cho rằng đó chỉ là cô bé giận dỗi oán giận, nhưng hiện tại xem ra...

Vẻ mặt hoàng đế dần dần trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm Thiệu Tuân hỏi: “Người trong nhà ngươi đối với ngươi không tốt sao?”

Thanh âm Thiệu Tuân có chút nặng nề, nhưng biểu tình coi như bình tĩnh: “Cái gì coi như tốt? Điều gì không tốt? Phu nhân cũng không phải mẹ đẻ ta, có thể làm được bây giờ phần này đã không tệ rồi.”

“Còn Công Anh thì sao? Thế tử đâu?”

Thiệu Tuân mím môi: “... Tự nhiên cũng không tệ.”

Hoàng đế không nói gì, đây là chờ nàng tiếp tục nói.

Thiệu Tuân chậm rãi nói: “Chỉ là... Ngài cũng thấy được, muội muội ta tính tình hoạt bát, càng khiến người ta thích nàng ấy hơn là thích ta...”

Nàng nói đến đây có chút hối hận, bởi vì lời này từ trong miệng nàng nói ra mang theo vị chua không thể bỏ qua, tựa hồ là nàng đang ghen tị muội muội càng được sủng ái.

...... Chính xác, nàng ấy đã từng ghen tị, và nàng ấy rất… rất ghen tị với muội muội cùng cha khác mẹ của mình.

“Không thấy người bên ngoài...”

Thiệu Tuân mở to hai mắt, nghe hoàng đế gằn từng chữ lặp đi lặp lại: “Trẫm không thấy người bên ngoài như thế nào, chỉ cảm thấy ngươi làm cho người ta thích.”

Thiệu Tuân đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút chua xót, nàng miễn cưỡng cười cười, tiếp theo trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

Hoàng đế không thể thấy được bộ dáng của nàng, liền giống như nói giỡn giang cánh tay: “Nếu đã muốn tạ ơn, cô nương, muốn dựa vào sao?”

Hắn vì dỗ Thiệu Tuân vui vẻ, tươi cười không lạnh nhạt ôn hòa như trước kia, mà là mang theo chút anh khí sáng sủa, bộ dáng này thật sự có chút bóng dáng không kiềm chế được khi còn thiếu niên.

Thiệu Tuân hít hít mũi, có chút ý tứ rách nước mắt cười, một bên oán giận “Như vậy tính là cái gì nha” một bên thật sự dựa vào.

Hoàng đế đúng là không nghĩ tới Thiệu Tuân lại phối hợp như vậy, hắn bị cự tuyệt quen rồi, lần đầu tiên gặp được Thiệu Tuân chủ động thân cận, lúc này liền có chút thụ sủng nhược kinh, cánh tay ôm lấy nàng, rất có một chút hương vị thật cẩn thận, giống như ôm một quả trứng phượng hoàng trong ngực.

Không thể phủ nhận, Thiệu Tuân ít nhất vào giờ khắc này, quả thật nổi lên tâm tư không bằng đáp ứng hắn như vậy.

Hoàng đế mở miệng nói: “Bọn họ không có ánh mắt, không phân biệt được mắt cá trân châu, ngươi không cần dây dưa vì những chuyện này, coi như là không có duyên phận là được rồi.”

Thiệu Tuân nhẹ giọng nói: “Ta là Trân Châu sao?”

“Cũng không phải sao.” Hoàng đế ngữ khí mang theo ý cười: “Tiểu Trân Châu.”

Thiệu Tuân nói: “Những thứ này ta đã sớm không thèm để ý, dù sao trên đời người bất hạnh nhiều như vậy, chút chuyện này của tôi có thể tính là cái gì? Nếu để cho những người ngay cả cơm cũng không ăn đủ nghe thấy ta oán giận người trong nhà thiên vị, chỉ sợ sẽ mắng ta vô bệnh rêи ɾỉ. ”

Tuy nói như vậy, nhưng bản thân Hoàng đế so với ai cũng rõ ràng hơn, cha mẹ và người nhà bỏ bê và thiên vị... Phàm là một chút cũng sẽ bị đứa nhỏ cảm giác, như vậy lâu dài, tạo thành thương tổn không phải đơn giản có thể mài phẳng.

“Thái hậu nàng, cũng càng thiên vị huynh trưởng một chút.”

Thiệu Tuân đứng thẳng người lên, nhìn hắn chăm chú nghe.

“Tính cách hắn mềm mại, nghe lời hiểu chuyện, so với trẫm từ nhỏ không để cho người ta bớt lo, cũng quả thật càng khiến người ta thích.”

Hoàng đế nhìn Thiệu Tuân cười cười: “Không giống muội muội của ngươi, Hoài Ức thái tử thật sự khiến người ta yêu thích, ít nhất trẫm thủy chung nhớ rõ tình cảnh hắn cẩn thận dạy trẫm nhận chữ, cùng trẫm chơi đùa. Thân thể hắn không tốt, mỗi lần bệnh nằm trên giường, còn không quên quan tâm trẫm có ai chăm sóc hay không, nhìn Thái hậu thiên vị hắn, trẫm cũng sẽ nghĩ, hài tử như vậy, quả thật càng đáng giá yêu thương. ”

“Cái này lại không giống ngươi.”

Điều này không tốt như tình hình của riêng mình.

Thiệu Tuân nghĩ thầm, Thiệu Quỳnh giỏi làm nũng làm nũng làm người khác thích, nhưng nhân phẩm của nàng cũng thật sự không thể nói tốt đến đâu, như vậy mình bị đối xử bất công còn có thể oán giận oán thầm, nhưng Hoàng đế như vậy, chỉ sợ chính hắn cũng cảm thấy bất mãn đều là một loại lỗi lầm.

“Nói như vậy, hắn thật sự là một người hoàn hảo?”

“Tự nhiên không phải.” Hoàng đế mặc dù vẫn còn cười, nhưng ánh mắt lại trở nên rất sâu: “Trẫm đã nói qua, hắn quá mức mềm lòng, không hiểu cự tuyệt cũng không đủ kiên định —— đây chính là khuyết điểm lớn nhất.”

Thiệu Tuân có chút không rõ —— làm thái tử đúng là nhược điểm, nhưng bọn họ thảo luận chính là làm con cái, làm huynh trưởng, cái này... Nhìn thế nào cũng không tính là khuyết điểm a.

Hoàng đế tựa hồ chỉ thuận miệng nói một câu, cũng không chuẩn bị nói sâu: “Thái hậu là mẹ sinh thân của trẫm, mà trong nhà ngươi là kế mẫu, có thể tăng thêm ngăn cách, bất quá nếu như là mẹ đẻ ngươi còn sống, yêu thích thế tử vượt xa ngươi, ngươi có thể dễ dàng tiếp nhận chứ?”

Thiệu Tuân nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một chút, ngẩng đầu thành thật nói: “Không được, bệ hạ, có thể ta càng để ý càng khổ sở.”

Hoàng đế nhận được đáp án ngoài dự liệu, hiếm thấy sửng sốt một chút, tiếp theo vì nàng thẳng thắn ngửa đầu nở nụ cười.

Hắn cười rất thoải mái, ngược lại khiến Thiệu Tuân không hiểu ra sao: “Ngài cười cái gì, là cười ta không cẩn thận sao? Nhưng đó là sự thật.”

Hoàng đế thật vất vả mới ngừng cười, ho khụ, vẫn mang theo ý cười nói: “Trẫm không phải đang cười ngươi, là đang cười chính mình a.”

Thiệu Tuân nghiêng đầu, càng thêm khó hiểu.

“Trẫm cười tự lừa mình dối người, còn không bằng tiểu nha đầu ngươi.” Hoàng đế chậm rãi bình tĩnh lại, nói với Thiệu Tuân: “Năm đó trẫm cũng để ý, cho dù Thái hậu là mẹ ruột của trẫm, Hoài Ức thái tử là thân huynh cũng giống nhau.”
« Chương TrướcChương Tiếp »