Thiệu Tuần thật sự không nghĩ tới đại ca của mình là nam thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình lại nhạy cảm với việc này như vậy, thái độ của nàng thay đổi thật ra cũng không rõ ràng, nhưng người ta đã nhìn ra được.
Nàng trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: "Chỉ là cảm thấy người ta dù sao cũng không phải là người nào của ta..."
Thiệu Qũy cho rằng nữ hài tử có phần bận tâm, lúc này mới dở khóc dở cười: "Cái này thì có cái gì, loại chuyện rõ chín mười phần, ai còn dám nói lung tung hay sao?"
Thiệu Tuần nhắm mắt lại: "Ai có thể nói chuẩn, cho dù là chuyện ván đã đóng thuyền cũng không nhất định có thể thành, huống chi chỉ là chuyện nói trong lòng."
Thiệu Qũy nghe ý tứ trong lời này không đúng lắm, chỉ cảm thấy nàng lo lắng hôn sự sẽ có biến cố, nên an ủi nói: "Chuyện khác có thể thay đổi, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, muội chỉ cần yên tâm là được."
Thiệu Tuần có ý tứ không rõ nói một câu: "... Phải không?”
"Tất nhiên là vậy rồi." Thiệu Qũy nói nhưu là đương nhiên, sau đó nhìn Thiệu Tuần nói: "Ta là nam tử, tất nhiên biết công tử trong kinh thành là loại người gì, không phải văn hóa kém thì là đức hạnh có sai, người có tài có đức lại thì tính cách không dễ hòa hợp, nếu không thì quan hệ trong nhà lại không hòa thuận, nữ tử gả qua chỉ lo lục đυ.c trong nhà đã có thể hao hết tâm lực."
"Chỉ có biểu đệ Vân Kiều, mấy năm nay huynh có chú ý, cũng chỉ có đệ ấy có đủ các ưu điểm, các phương diện cũng không có khuyết điểm lớn, lại là nam hài bên ngoại, ngoại tổ mẫu thương muội như vậy, muội gả qua đó nói không chừng sẽ giống như ở nhà mình, A Tuần, những thứ này đều do huynh cẩn thận suy nghĩ, quả thật không có người nào thích hợp với muội hơn đệ ấy.”
Ngày thường hắn giống Thiệu Tuần, lần này vất vả lắm mới nói nhiều một lần, tất nhiên không nhịn được mà nói thêm hai câu: "Huynh còn nhớ rõ lúc trước mẫu thân ở trước mặt cữu cữu chỉ vào bụng nói giỡn với biểu đệ, dụ đệ ấy kêu tức phụ..."
Từ trong miệng hắn nói ra hai chữ mẫu thân, theo bản năng Thiệu Tuần cho rằng đó là Trịnh thị, nghe tới cuối cùng mới phản ứng lại, hắn nói là mẹ đẻ của hai người, Trịnh Vĩnh Tình.
Thiệu Qũy rất ít khi nhắc tới mẹ đẻ với Thiệu Tuần, chủ yếu là sợ tuổi nàng còn nhỏ không biết che dấu, nói nhiều thì sẽ đối có khát vọng với mẹ ruột, đối đãi với mẹ kế lại dễ dàng có ngăn cách, bất lợi cho sự hòa thuận trong nhà, nhưng lần này cũng không biết vì có cảm xúc, nhớ lại quá đi, hắn mới nói như vậy.
Vừa nói ra hắn đã kịp quay lại câu chuyện, không nhắc tới chuyện trước kia nữa, chỉ nói: "Việc này có các trưởng bối chuẩn bị một, muội cũng không cần lo lắng, ta cũng nên đi về, muội nghỉ ngơi sớm đi." Thiệu Tuần cũng không dám nói thêm với hắn, gật gật đầu rồi nhìn theo hắn ra khỏi cửa.
Chờ Thiệu Qũy rời đi, Thiệu Tuần ngồi ở trên giường suy nghĩ chuyện tương lai.
Lời ca ca nói kỳ thật rất có đạo lý, Trịnh Vân Kiều là một phu quân thích hợp nhất, nhưng Thiệu Tuần cảm thấy hắn có thể càng có duyên phận với Thiệu Quỳnh hơn, bởi vậy cực kì không muốn chen một chân vào, nhưng hiện tại tựa hồ không phải duyên phận trời định của người ta, mà đã sớm có mưu đồ, chỉ vì đoạt biểu ca này từ trong tay mình về, bởi vậy Thiệu Tuần nhìn qua thì nên nhất định phải nắm chặt người này trong tay, triệt để khiến cho Trịnh thị giỏ trúc múc nước công dã tràng mới là biện pháp trả thù tốt nhất.
Cho dù vì tương lai thoải mái hay mang thái độ không bao giờ để cho địch nhân đắc ý, Thiệu Tuần gả cho Trịnh Vân Kiều đều là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng trong lòng Thiệu Tuần biết không phải như thế.
Bây giờ nàng cũng đã không muốn gả cho người nữa.
Cho dù là Trịnh Vân Kiều hay là bất kỳ người đàn ông nào trên đời này, nàng đều không muốn hầu hạ, có thể vì cuộc hôn nhân trong mộng kia khiến nàng có bóng ma tâm lý, cũng có thể vì nguyên nhân khác. Vừa nghĩ đến tương lai nàng phải tới một gia đình khác, đấu đá trong nhà không chừng còn phức tạp hơn so với hiện tại gấp trăm lần thì nàng đã thấy đau đầu.
Cho dù là bảo vệ hôn sự vốn thuộc về mình, hay là ý nghĩ gây thêm phiền toái cho kế mẫu thì thật ra cũng không tính là khó, khó chính là sau đó nên làm thế nào, lựa chọn thế nào mà thôi.