EDITOR: HANNAH
Thiệu Tuần quay lại phòng ở của mình, nhào xuống nằm vật ra giường, thở hổn hển mấy hơi.
Mấy nha hoàn quay sang nhìn nhau, Ngọc Hồ thử thăm dò: “Cô nương, người mệt sao? Trong cung không xảy ra chuyện gì chứ?”
Thiệu Tuần ngay cả xiêm y cũng chưa cởi đã lật mình nằm ngửa trên giường, nói: “Ta rất mệt, để nói sau đi. Các ngươi cứ lui xuống trước, để ta một mình nghỉ ngơi một lát.”
Li Châu thấy biểu cảm của Thiệu Tuần có vẻ không ổn, dè dặt nói: “Để ta giúp cô nương thay y phục, nằm ngủ cũng thoải mái hơn.”
Thực ra Thiệu Tuần căn bản không hề buồn ngủ mà là mãi nàng vẫn nghĩ không thông, thế nên chỉ lắc đầu, nói: “Các ngươi ra ngoài đi.”
Chờ đến khi bọn họ bất đắc dĩ phải rời đi, Thiệu Tuần nằm trên giường nhắm mắt lại.
Lượng tin tức mà nàng có thể thu thập được không nhiều bởi sau khi trở thành trắc phi của Ngô Vương, cơ hội để nàng ra ngoài rất ít, gần như bị Ngô Vương phi nhốt chặt ở hậu viện, cơ bản không thể động đậy.
Thi thoảng có vài lần được ra ngoài thì đều là do Triệu Ngôn Tuân chủ động đưa nàng đi hoặc là Thục phi trong cung triệu kiến, khiến Tề thị không tìm được lý do thoái thác.
Nhưng khi đó Thiệu Tuần quá mơ hồ đến hồ đồ, chỉ muốn một mình trốn ở nơi thanh tịnh, vừa không muốn gặp Triệu Ngôn Tuân, cũng không muốn ứng phó với Thục phi, nếu không phải vì khi ra khỏi phủ có thể tạm thời tránh được Tề thị thì nói không chừng, nàng còn chẳng muốn động đậy dù chỉ một bước.
Thế nhưng ngay cả như vậy thì những chuyện đại sự trên triều đình nàng vẫn có thể nghe được qua miệng Triệu Ngôn Tuân.
Khi ấy, có một khoảng thời gian rất dài Tam Hoàng tử là ứng viên hàng đầu cho vị trí trữ quân, đặc biệt là sau khi Đại Hoàng tử gặp phải biến cố, Tam Hoàng tử càng trở thành nhân vật “chạm tay là bỏng”. Thế nhưng, chỉ mấy năm sau đó, tình thế đã thay đổi.
Nguyên nhân chính là vì Ninh Hi Đế vẫn luôn không tỏ thái độ.
Dựa theo lệ thường, nếu Hoàng đế thật sự vừa lòng một vị hoàng tử, muốn lập hắn làm thái tử thì bất kể thế nào đi chăng nữa cũng phải có chút dấu hiệu ám chỉ, hoặc là phong tước lớn cho nhà mẹ đẻ, hoặc là mời cao nhân về làm thầy, hoặc là phong hiệu cho mẹ đẻ, quan trọng là thi thoảng cũng phải khen ngợi trước mặt mọi người, nói mấy câu đại loại như “Ngươi thật giống trẫm”.
Thế nhưng đối với Tam Hoàng tử thì lại chẳng có gì.
Không có phong tước, không có thăng bậc, thậm chí ngay cả câu khen ngợi cũng không có. Không có gì đặc biệt như thể chỉ là đối xử với một đứa con bình thường vậy.
Theo thời gian trôi đi, Thục phi bắt đầu sốt ruột, nàng ta gấp không đợi nổi muốn tuyển phi cho con trai mình, một mặt muốn tuyên bố với mọi người rằng Tam Hoàng tử thành gia lập thất nay đã hoàn toàn trưởng thành, mặt khác cũng là vì nhà mẹ đẻ Thiệu thị trước sau không tỏ thái độ ủng hộ rõ ràng đối với việc tranh ngôi vị thái tử, có thể có ngầm ủng hộ nhưng phần lớn thời gian vẫn tỏ vẻ không thiên không nghiêng về bất cứ vị hoàng tử nào. Bởi đồng minh vốn dĩ nên trung thành với nàng ta nhất lại không đắc lực nên nàng ta đương nhiên phải đi tìm người khác.
Nàng ta chọn ra mấy vị cô nương xuất thân từ các đại gia tộc cao quý, người tài trong tộc tầng tầng lớp lớp, có tổ phụ hoặc phụ thân giữ địa vị cao, nắm thực quyền trong tay, bóng gió muốn xin Hoàng đế hạ chỉ ban hôn, đáng tiếc lại chẳng khác gì nháy mắt quyến rũ người mù, bên phía Lưỡng Nghi Điện chẳng thèm để ý tới. Phải tới sau khi Tam Hoàng tử tròn 18 tuổi, Lưỡng Nghi Điện mới thong dong chọn một cô nương phẩm hạnh và dung mạo đều khá để ban hôn cho hắn, đồng thời hạ thánh chỉ phong cho hắn làm Sở Vương, rời cung lập phủ riêng.
Gia thế của Sở Vương phi không tệ, tổ phụ là Phó đô Ngự sử Đô Sát Viện, tiếc rằng chỉ một chức quan tam phẩm thật sự rất khó có thể khiến Thục phi hài lòng, so ra xuất thân thậm chí còn thấp hơn Ngô Vương phi Tề thị.
Trần đời nào có ai là kẻ ngốc, sau một thời gian dài, mọi người cũng hiểu ra Hoàng đế hoặc là không hài lòng với Tam Hoàng tử, hoặc căn bản là chưa hề có ý định lập trữ quân.
Lúc trước Tam Hoàng tử bị sự kỳ vọng cùng tâng bốc của mọi người làm cho lâng lâng, giờ muốn xuống cũng xuống không được, tình thế bắt đầu trở nên ngại ngùng, so với Đại Hoàng tử cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Ký ức của Thiệu Tuần chỉ dừng lại ở khoảng 4-5 năm sau đó, khi đó nàng và Tề thị có chút mâu thuẫn nhỏ, Tề thị hết lần này đến lần khác kiếm cớ gây khó dễ cho nàng, chỉ là lúc này ra tay đánh hơi mạnh, mặt nàng gần như bị móng tay của nàng ta cào nát, đau đến mức không đứng vững được, ngã khỏi bậc thang ngất xỉu.