Chương 28

EDITOR: HANNAH

Đức phi hỏi vặn lại: “Thế sao? Thế đang yên đang lành, ả ta lại tiếp cận A Tuân, chẳng lẽ không có ai bày mưu tính kế sao?”

Thiệu Tuần quan sát những tình tiết đang phát triển theo hướng trái ngược hoàn toàn so với trong giấc mộng của nàng, trong lòng không khỏi cảm khái.

Đây chính là nguyên nhân Thục phi lựa chọn Thiệu Tuần.

Trong giấc mơ kia… Tạm gọi là kiếp trước đi, sau khi mọi chuyện bị vỡ lở, Đức phi không có tình có lý để biện giải như thế này, khi đó nàng ta chỉ dốc hết sức để áp chuyện này xuống, không những thế còn phải lên tiếng cầu xin Thục phi đừng làm to chuyện.

Khi đó, tất cả mọi người đều bàn tán rằng cách cư xử của Đại Hoàng tử không hợp lẽ, không những háo sắc mà ngay cả tiểu thư Quốc công phủ, em dâu tương lai của hắn mà hắn cũng có thể nhúng chàm.

Đối với Thiệu Tuần, mọi người có khinh thường nàng, dù sao phận nữ thất trinh cũng là tội lớn, thế nhưng cũng có không ít người cảm thông với nàng, bởi ngoại trừ một số rất ít người, không ai lại cho rằng vị tiểu thư quyền quý này lại chủ động quyến rũ Đại Hoàng tử.

Với thân phận của nàng, chưa nói đến việc Đại Hoàng tử còn chưa phải là trữ quân, dù cho hắn có được phong là thái tử đi chăng nữa thì để tuyển chọn cho vị trí chính phi của thái tử, Hoàng đế phải đích thân ra mặt cầu thân với phủ Quốc công mới là hợp tình hợp lý. Cũng chẳng phải vì quyền lực của Thiệu thị lớn tới nhường nào mà bởi đây là đãi ngộ, là lễ tiết xứng đáng mà hoàng thất phải dành cho phụ tá đắc lực của tiên đế, dành cho gia tộc khai quốc công thần của triều Đại Chu.

Một cô gái có thân phận cao quý, phẩm hạnh đoan chính, dung mạo khuynh thành hiếm có, có khi nào lại mạo hiểm yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với Đại Hoàng tử chỉ để nhặt về một vị trí trắc phi hay sao? Nếu thật sự là như vậy, thế thì chắc chắn nàng phải một lòng yêu Đại Hoàng tử, yêu đến vô cùng, yêu đến tận xương tủy.

Thế nhưng con người ai chẳng có mắt. Nếu con gái của Thiệu thị thực sự đem lòng yêu Đại Hoàng tử sâu đậm đến mức phải yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thì vì sao ngay cả chút tin đồn phong thanh cũng không có?

Trên thực tế đúng là không có, ngược lại chỉ có Đại Hoàng tử thi thoảng nhìn nhan sắc của người ta mà thèm dỏ dãi, bị người ngoài bắt gặp.



Bởi vậy, tuy rằng cả đời Thiệu Tuần bị hủy hoại hoàn toàn, thế nhưng kỳ thực trong lòng mọi người đều biết cái sai chủ yếu nằm ở Đại Hoàng tử.

Thế nên mới nói, muốn hãm hại Đại Hoàng tử thì phải tìm người có đủ điều kiện trời sinh, như vậy mới khiến người ta tin phục.

Còn lần này có sự khác biệt rõ ràng, người bị bắt quả tang vụиɠ ŧяộʍ với Đại Hoàng tử chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, thậm chí ở trong cung còn không có lấy một phẩm cấp, diện mạo cũng chẳng có nét gì xuất chúng. Đại Hoàng tử tuy háo sắc nhưng người ta cũng có mắt nhìn, ít nhất cũng phải như Thiệu Tuần hay một vài cô gái có nhan sắc mới có thể được hắn liếc nhìn vài lần, còn dung mạo như cung nữ này, đoán chừng dù có ngã vào lòng hắn cũng bị hắn đẩy ra, càng không nói đến chuyện bị hắn lôi lên giường hay trong tiệc mừng thọ của thứ mẫu*.

* Chú thích: “Thứ mẫu” ở đây ý chỉ Thục phi.

Đây rõ ràng là bị giăng bẫy. Hoặc là do chính cung nữ này có ý đồ muốn trèo cao. Hoặc là… có người sai khiến nàng ta.

“Đương nhiên không có.” Một câu nói này phá vỡ tiếng gièm pha, sau đó im lặng một hồi lâu. Trong lòng Thục phi đã trấn tĩnh lại, nàng ta thong dong nói tiếp: “Tỷ tỷ chớ trách lầm ta, chỉ là một cung nữ đê tiện, dù cho Đại Hoàng tử có để mắt đến ả thì sao nào? Nếu hắn muốn nạp ả làm thϊếp thì ngay cả ta cũng chỉ có thể chắp tay dâng lên. Bày ra trò này đối với ta có lợi gì chứ?”

Đức phi liếc nhìn Thục phi, quan sát nàng ta chăm chú, tỉ mỉ, dường như đang suy ngẫm xem những điều nàng ta nói là thật hay giả.

Thục phi để Đức phi quan sát mình rồi lại hạ giọng, nói: “Tỷ tỷ nghĩ lại mà xem, khiến cho Đại điện hạ một lần mất mặt chẳng chút tổn hại, ta không có được chút lợi lộc nào thì thôi đi, ngược lại còn khiến bản thân bực bội hơn. Bất kể đối với tỷ hay đối với ta cũng chỉ bất lợi… Tỷ tỷ, chớ tức giận quá mức, lại khiến ‘ngư ông đắc lợi’ đó.”

Đức phi nheo mắt, cũng không đáp lời, chỉ sai người gỡ thứ đang nhét vào miệng cung nữ kia ra.

Cung nữ vô cùng thảm hại, phần cổ và vai bị lộ ra ngoài đều hiện những mảng xanh tím, trên mặt cũng bẩn thỉu do dính nước mắt. Nàng ta vừa được gỡ miếng bịt miệng đã run lên bần bật, sợ tới mức không dám nói lời nào.

Thục phi điềm tĩnh lên tiếng: “Hồng Đào, ngươi gây ra chuyện như thế này, cũng không thể coi là người trong cung của ta được nữa. Đức phi nương nương hỏi gì thì người đáp đó, cũng không cần màng tới ta là chủ nhân của ngươi.”