EDITOR: HANNAH
Lâm Linh là người thật thà, dù cho buồn chán cũng không bỏ vị trí, đang lúc hắn đang gà gật thì đột nhiên thấy một bóng người từ đằng xa đi tới, đầu óc trong tích tắc tỉnh táo trở lại.
“Ai đó?”
Lâm Linh vừa đứng lên vừa gọi to. Lúc này, hắn đột nhiên nhìn ra người đi tới thế mà lại là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.
Cô gái kia xiêm y như tiên nữ, dáng đi yểu điệu quyến rũ, eo thon đến mức cảm tưởng như có thể bẻ gãy, khi nhìn gần thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, ánh mắt mông lung mơ màng, người như làm từ nước, khiến một tên nhóc chưa từng trải như Lâm Linh nhìn thấy mà tim đập thình thịch.
Lúc này trời rất nóng lại vừa qua giữa trưa, ánh mặt trời chói chang có thể thiêu cháy người, tiếng ve kêu chói tai làm người ta bực bội. Lâm Linh dùng tay che nắng, nheo mắt nhìn người thiếu nữ kia, thầm nghĩ có khi nào mình gặp phải yêu quái rồi không hay là đang nằm mơ nhỉ.
“Ngươi… ngươi…”
Đúng lúc Lâm Linh định tiếng lên, bất giác lại thấy hơi sợ. Nữ “yêu quái” kia ôm đầu, người hơi lảo đảo có vẻ như sắp ngã.
Lâm Linh lập tức không nghĩ nhiều nữa, chạy tới đỡ lấy nàng.
Người thiếu nữ này tất nhiên chính là Thiệu Tuần. Lúc này cả người nàng đã nóng lên, mọi thứ hiện lên trước mắt đều méo mó thành một đường cong kỳ quái, gần như khiến nàng không thể phân định được. Du͙© vọиɠ thiêu đốt toàn thân khiến nàng chỉ muốn lăn lộn trên mặt đất.
Nàng dốc cạn sức mình để nhìn cho rõ người trước mắt xem là một tiểu thái giám hay là một cung nữ. Mơ hồ cảm giác được đây là một đứa trẻ tuổi còn nhỏ, nàng kìm nén tiếng kêu đã gần như thốt ra khỏi miệng, khẽ hắng giọng rồi dịu dàng nói: “Vị này… Ta… ta vào cung để dự tiệc mừng thọ của Thục phi nương nương, vừa rồi muốn ra Ngự Hoa Viên đi dạo bớt hơi rượu, nhưng… nhưng mà…”
Thiệu Tuần không nhận ra nhưng Lâm Linh lại thấy rất rõ hai mắt nàng đã rưng rưng, khuôn mặt đỏ như sắp chảy mái, vùng gáy trắng nõn khiến người ta không dám nghĩ bậy mà chỉ kinh hãi, hắn hỏi: “Cô nương, người làm sao vậy?”
Thiệu Tuần gắng gượng tiếp tục nói: “Nhưng mà ta không ngờ thời tiết hôm nay lại độc như vậy, sợ là… sợ là ta bị say nắng. Ngài có thể cho ta vào trong nghỉ ngơi, đỡ… đỡ nóng không?”
Phụng Lân Hiên vốn nằm trong hậu cung, các vị chủ nhân ai cũng có thể đi vào, chỉ là không tùy tiện bí mật dẫn ai theo là được, huống hồ Lâm Linh đã làm việc ở đây được 1-2 năm, chẳng thấy ai tới đây bao giờ, vì thế lập tức nói: “Người cứ vào là được, chỉ là… nhìn người có vẻ không ổn lắm, có cần gọi ai tới xem không?”
Thiệu Tuần vừa được Lâm Linh đỡ, gấp gáp cắm đầu đi vào bên trong, vừa nặn ra nụ cười, đáp: “Không có gì đáng ngại, vào nơi mát mẻ một chút là được, đến gây ra động tĩnh ồn ào chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao…”
Lâm Linh tuổi còn nhỏ, dễ dàng bị mấy lời qua loa này lừa gạt, đỡ Thiệu Tuần đi thẳng đến bên giường nhỏ ở lầu hai của thư các, lúc này mới rời đi tiếp tục trông cửa.
Thiệu Tuần cố gắng mở mắt để chắc chắn trong phòng này không có ai khác, sau đó lập tức cho ngón tay vào miệng, cắn mạnh. Tiếng kêu rên bật thốt ra khỏi miệng, sau đó không nhịn được mà ngã lăn ra giường…
Nỗi khao khát từ trong người như lan đến từng chân tơ kẽ tóc, không chút khách khí mà bốc lên cuồn cuộn. Thiệu Tuần đau đớn khổ sở muốn bật khóc thành tiếng, cố gắng lắm mới có thể cắn ngón tay chịu đựng. Chưa thả lỏng được bao lâu, nàng đột nhiên nghe được tiếng động rời rạc nho nhỏ vang lên từ bên ngoài, dường như là tiếng bước chân lại giống như là tiếng nói chuyện. Thiệu Tuần giống như chim sợ cành cong, tức khắc giật nảy mình.
Đầu óc nàng hỗn loạn, bất kể có phải mình đã nghe nhầm hay không, lập tức ôm lấy chỗ quần áo xộc xệch ngã lăn xuống giường, trong lúc hốt hoảng sờ được thứ gì đó bằng gỗ, hình như là một ngăn tủ. Nàng không chút đắn đo, chui vào bên trong.
Nóng. Nơi nào cũng hừng hực khí nóng.
Không biết qua bao lâu sau, Thiệu Tuần khó khăn hít thở trong ngăn tủ không có kẽ hở, cả người giống như bị lửa đốt đến bỏng cháy, trước mắt đen kịt, tai cũng ù đi, nàng bị nỗi đau khổ tra tấn đến hoàn toàn mất đi lý trí.
Thiệu Tuần nhắm chặt hai mắt, dường như đã cắn ngón tay đến chảy máu. Từng tấc từng tấc lý trí trong đầu bị hủy diệt, chỉ còn sót lại sự kháng cự đối với nỗi đau này. Nàng tựa như quên đi tất cả, cứ để máu tươi từ ngón tay chảy ròng ròng xuống miệng, trong vô thức tự đập đầu mình lên cánh tủ.
“Đau… Khó chịu… Cứu với…”
Nàng không nghe được tiếng hít thở hay tiếng bước chân, cửa tủ đột nhiên bị người ta mở ra từ bên ngoài. Thiệu Tuần lúc này đã mất đi ý thức, theo bản năng lao về phía trước…