Chương 88

"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Cao Thiên Triệt cuối cùng cũng bạo phát, đứng dậy từ trên người Tư Đồ Vân Sơ… Tuy rằng Tư Đồ Vân Sơ muốn cực lực khống chế chính mình, nhưng động tác thô bạo vừa rồi của Cao Thiên Triệt hiển nhiên động vào miệng vết thương, khiến hắn cố nén tiếng kêu, nhưng ánh mắt vẫn quật cường.

"Không cần thế nào cả! Thả ta trở về, cả đời không gặp lại!" Hai chữ kia, giống như dao đâm vào tim Cao Thiên Triệt, cả người hắn run lên.

"Ta không cho phép!" Cao Thiên Triệt rống to, hiển nhiên cực kỳ tức giận.

"Ngươi hại phụ thân ta, sống chết còn chưa rõ, lại gϊếŧ chết người ta yêu, chó má, ta vì cớ gì không được hận ngươi!" Nếu không phải vì đứa con trong bụng, ta đã sớm cùng ngươi đồng quy vu tận rồi, những lời này Tư Đồ Vân Sơ không dám nói ra.

"Đó là… kia chính là…" Cao Thiên Triệt cũng không biết phải giải thích thế nào cho tốt, nói đúng hơn, hắn không có lý do nào để biện bạch, chuyện hắn hại Tư Đồ Kiệt là thật, gϊếŧ Đường Văn cũng là thật.

Tư Đồ Vân Sơ kéo lại quần áo, tiến tới giường cầm tay nải muốn rời đi, lại bị Cao Thiên Triệt ngăn lại: "Trẫm không cho phép ngươi rời khỏi!"

Lửa giận trong mắt hừng hực, hô hấp của hắn dồn dập, nhịn không được ức chế mà phát tiết ra ngoài, dần dần thành một ngọn lửa lớn… Tư Đồ Vân Sơ tay nắm bình hoa cạnh giường, hướng về phía Cao Thiên Triệt mà ném: "Khốn kiếp, ngươi đi chết đi!"

Cao Thiên Triệt thất thần nhất thời không kịp tránh bình hoa ném tới, một vết thương lớn ngay trên đầu.

Nhìn thấy máu tươi dọc theo cái trán trắng tuyết, chảy thành dòng xuống gương mặt Cao Thiên Triệt biểu lộ những cảm xúc đáng sợ.

"Bệ hạ…"

Đám thị vệ nghe thấy động tĩnh lớn liền xông vào, nhìn thấy Cao Thiên Triệt ngây ngốc mặt đầy máu đứng yên tại chỗ, nhất thời sợ kinh người.



Cao Thiên Triệt phất tay: "Bắt lấy Tư Đồ Vân Sơ."

…..

Bất tri bất giác đã qua ba ngày, đại điển đăng cơ, giờ Thìn, Cao Thiên Triệt một thân long bào, đầu đội ba tầng long quan, cùng quân thần đi đến Thái miếu, tế cáo liệt tổ liệt tông, lê dân bách tính.

Sau khi tế thiên, Cao Thiên Triệt được Chư thống lĩnh thị vệ hộ tống hồi cung, trải qua rất nhiều cửa gác cũng đi đến đại điện.

Bước qua thềm vàng, đi trên thảm thêu rồng, đi lên thềm ngọc trước ngai vàng. Lễ bộ Thượng thư đứng trong điện cao giọng đọc chiếu thư, Trương Di tiếp nhận ngọc tỷ quân hầu đưa đến, ngọc tỷ trong tay, nặng trịch.

Trương Di hít sâu một hơi, xoay người quỳ xuống, hai tay dâng lên ngọc tỷ, Cao Thiên Triệt buông mi nhìn hắn, tiếp nhận ngọc tỷ, Trương Di dẫn đầu hô lớn: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Văn võ bá quan cũng tùy theo dập đầu: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Trong điện hô cao hai tiếng "vạn tuế", Cao Thiên Triệt ngẩng đầu, bắt đầu từ hôm nay, thiên hạ này, chân chính thuộc về hắn.

*****

Đêm thăm thẳm như nước, âm u đến không có một tia sáng, Tư Đồ Vân Sơ gối lên chiếc gối bông mềm, lẳng lặng mở mắt.



Nơi này đối với hắn vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nghe nói, lãnh cung là nơi tập trung oan hồn của các hoàng phi bị vứt bỏ qua các triều đại đế vương.

Nhưng mà so với lời đồn đại vô căn cứ bên ngoài, nơi này thật sự cũng không tệ đến thế. Tuy rằng không có lộng lẫy hào hoa, nhưng ít nhất thì bốn trần nhà đều cao ráo, so với căn nhà tranh rách nát của thường dân đã tốt hơn nhiều rồi. Tuy rằng đồ đạc nơi đây có chút cũ kỹ, nhưng vẫn có cây cầm, chắc là hơn trăm năm trước đã có vô số ngón tay ngọc ngà tinh tế từng nhẹ vuốt nhẹ gẩy, Tư Đồ Vân Sơ ta đây cũng coi là gặp được tri kỷ.

Tuy rằng cỏ khô từng đống, nhưng tổng thể so với mấy chậu hoa rực rỡ luôn cần một kẻ ngàn năm biếng nhác như hắn chăm sóc thì đã tuyệt hơn rất nhiều. Tuy rằng, sẽ không còn có thể ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài, những vẫn tốt chán so với việc ngày ngày phải nhìn thấy gương mặt tên khốn kia.

Ban đầu hắn còn tưởng Cao Thiên Triệt sẽ thẹn quá hóa giận mà chém đầu hắn, không ngờ, Cao Thiên Triệt chỉ biếm hắn vào lãnh cung mà thôi.

Chỉ một câu, phụ tử chúng ta tự do rồi!

Vươn tay sờ sờ bụng nhỏ… Ấy chà, hình như lại lớn hơn một chút: "Để xem, đặt tên gì nhỉ? Đường Đường hay Đường Bảo? Tiểu Mật Ngọt, Sâu Nhỏ..."

“Nếu là nam nhi phải khí phách như phụ thân con, nếu là nữ nhi cũng phải xinh đẹp như phụ thân con, đừng yếu đuối giống cha nhỏ biết chưa?”

Đêm đó người hầu nghe thấy âm thanh xì xào phát ra từ lãnh cung, cả đêm không dứt.

Một trận mưa mùa hạ, một trận mát lạnh.

Tư Đồ Vân Sơ bất an nhìn bầu trời, đang là đầu mùa hạ, mưa lại không ngừng rơi. Tuy đã mặc thêm một áo, nhưng vẫn không nhịn được có chút lạnh lẽo. Tên khốn kia thà đem hắn vứt vào lãnh cung chịu đủ sự khốn khổ, cũng không nguyện trả tự do cho hắn, rốt cuộc Cao Thiên Triệt còn có thể đốn mạt đến nhường nào?

Ngày thứ ba sau khi tiến vào lãnh cung, một giấc ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, thế nhưng phát hiện trong phòng hắn còn có thêm vài người.