Một tháng sau, phản loạn ở núi Lạc Kỳ đều bị dẹp sạch, Tư Đồ tướng quân lập công lớn, được Hoàng đế ban thưởng vô số vàng bạc, châu báu.
Đoàn người Tư Đồ Kiệt cưỡi ngựa về phủ, trên đường bắt gặp vô số ánh mắt ngó châm bẩm vào mặt ông, lời xì xào bàn tán cũng nhiều không dứt: "Thành Vũ, ngươi xem mặt ta có phải dính gì không?"
Trương đại gia cưỡi Tiểu Hồng đi bên cạnh, nhìn mặt Tư Đồ Kiệt rồi lắc đầu nói: "Không có a."
Suốt dọc đường ôm bụng khó hiểu, tận khi về tới phủ nghe lão quản gia kể lại mọi chuyện khi ông không ở nhà, sắc mặt Tư Đồ Kiệt đã đen như đáy nồi, giận giữ hét lớn: "Kêu nha đầu đó qua đây cho ta."
"Dạ… dạ thưa đại nhân, Nhị Tiểu thư đã ra ngoài từ sớm rồi ạ." Lão quản gia cúi đầu, đưa tay lau mồ hôi trên trán, mấy hổm rày Tư Đồ Tuyết Nhã không ngày nào chịu ở yên trong phủ.
Ngăn cơn thịnh nộ sắp sửa bạo phát ra ngoài, Tư Đồ Kiệt hỏi thêm: "Vân Nhi đâu? Kêu hắn đến gặp ta."
Lão quản gia lần nữa nuốt nước bọt, đầu lại cúi thấp hơn trước, âm thanh ngắt quãng trả lời: "Đại… đại công tử cũng đang ở bên ngoài…"
"....." Khuôn mặt Tư Đồ Kiệt mơ hồ đã xuất hiện gân máu, rặn từng chữ: "Cái phủ này riết không còn chủ nhân sao?"
Đâu có a, chủ nhân nó là ngài kia mà… Toàn bộ người hầu trong phủ không hẹn mà cùng suy nghĩ.
*****
Phía Đông Cao Cơ giáp với biển, ngành hải sản và làm muối rất phát triển. Đương là buổi chiều, thuyền đánh cá ra khơi đã quay lại, phía xa xa trên biển vẫn còn hai ba chiếc thuyền đang được ngư dân thu lưới về.
Vầng thái dương đã chôn vùi trong ánh chiều tà, khuôn mặt xinh đẹp của Tư Đồ Vân Sơ như nhiễm màu son, làn da của hắn nõn nà như băng ngọc, khuôn mặt mang theo một chút ưu tư: "Đã tìm được."
Tự Hoan bất mãn lườm Tư Đồ Vân Sơ, khoảng thời gian này bôn ba trên biển, da dẻ của y đã đen như mật ong, lúc về gặp lại Thiên Lãng, không biết người nọ còn nhận ra nữa không: "Ừm, số lượng rất lớn."
Đường Văn đỡ lấy Tư Đồ Vân Sơ, dìu hắn bước xuống tàu đánh cá, nhìn cảnh hai người thân thân mật mật, mặt mày Tự Hoan đã đen lại càng đen, ba năm nay y ăn cơm chó đủ lắm rồi.
Tùy tùng mở nắp khoang chứa, Tư Đồ Vân Sơ ngồi xổm phía trên lia mắt nhìn xuống dưới, một bầy cá to, trung bình cũng nặng ít nhất ba mươi cân, đầu xù xì, thịt cũng chả ngon, có điều vảy lại cứng như đá.
Tự Hoan nhíu mày khó hiểu, Tư Đồ Vân Sơ đem y ném ra biển cả tháng chỉ để tìm một đống cá vô ích, không có giá trị thị trường, theo lời ngư dân trên biển thịt nó còn tanh vô cùng, người bình thường sẽ không ăn: "Đây là cá gì?"
Tư Đồ Vân Sơ cười nói: "Thạch đầu ngư."
"Ngươi cần cái đám vô dụng này làm gì chứ?" Tự Hoan hỏi, nghe cái tên đã biết nó rất khó ăn.
"Dĩ nhiên là…" Tư Đồ Vân Sơ thần thần bí bí dẫn dắt sự tò mò của Tự Hoan, đến khi đối phương gấp đến dậm chân, mới cười sằng sặc nói: "Không nói với ngươi."
"Vân Sơ!" Biết bản thân bị trêu chọc, Tự Hoan bĩu môi không vui, rõ y lớn tuổi hơn cơ mà, thấy hai người kia định rời đi, y vội vã chạy theo: "Tư Đồ mỹ nhân, nói cho ta đi mà."
Ba năm trước, Tự Hoan còn chẳng dám đứng trước hắn nói một câu hoàn chỉnh, hiện tại gan đã lớn hơn nhiều rồi: "Vảy của thạch đầu ngư có thể dùng để tạo áo giáp, so với sắt không tách biệt quá lớn, thậm chí tổng thể sẽ nhẹ hơn rất nhiều."
Kiếp trước, Lâm Sư quốc vô tình phát hiện bí mật diệu kỳ từ loài cá này, mà chiến trận năm đó giảm thiểu được không ít tài lực, sống lại lần này, món lời ngon đến vậy Tư Đồ Vân Sơ há sẽ để vuột mất.
Tự Hoan bừng tỉnh, trong lòng đối với nam nhân trước mặt càng thêm sợ hãi, Tư Đồ Vân Sơ thông minh như thế, thảo nào Thiên Lãng muốn có được bằng mọi cách: "Ngươi không sợ ta đem chuyện này nói với Thiên Lãng."
"Ha ha…" Tư Đồ Vân Sơ phì cười: "Ngươi sẽ không nói."
"Tại sao ngươi chắc chắn như vậy?" Tự Hoan khó hiểu.
Tư Đồ Vân Sơ nhìn y, thu lại nụ cười bên môi, kiên định nói: "Bởi vì ta và ngươi đều biết, Cao Thiên Lãng không phù hợp."
Đúng vậy, tính cách Thiên Lãng tuy tham vọng lớn, nhưng chí lại không đủ, lao đầu vào tranh giành đế vị, chính là tự đi tìm đường chết.
Tự Hoan bất đắc dĩ cười trừ, so với Tư Đồ Vân Sơ, đích thực y không sánh bằng, diện mạo hay quyền lực, y đều không có, chỉ có một trái tim nguyện sống chết vì Thiên Lãng, mỗi đêm, y luôn tự hỏi chính mình, tâm can này liệu người nọ có cần không?
"Làm người ấy mà, nên sống vì mình một chút." Đừng như ta kiếp trước, lời sau cùng Tư Đồ Vân Sơ giữ lại cho chính mình, nhắc nhở hắn từng giờ từng phút, thiện lương là tốt, nhưng thiện lương quá mức là tự gϊếŧ mình.
Tự Hoan mỉm cười: "Ngươi vì Tư Đồ tướng quân bỏ nhiều công sức như vậy, đại nhân khẳng định sẽ rất vui."
Quác, quác, quác… Một con quạ đen bay ngang qua đầu, cộng thêm ba dấu chấm hỏi to đùng, Tư Đồ Vân Sơ đực mặt ra tại chỗ, khoác khoác tay: "Ngươi nghĩ cái quỷ gì vậy, dĩ nhiên là bán ra rồi, chả nhẽ ta tặng không cho à."
"....." Lúc này đến phiên Tự Hoan hóa đá, nụ cười ngờ nghệch: "Quả không hổ danh "Cuồng thương phố Đông kinh", ha ha…"
"Cảm ơn đã quá khen." Tư Đồ Vân Sơ hãnh diện, hai tay chống hông cười không ngớt, ta còn phải kiếm tiền nuôi phu quân tương lai nha.
Về tới kinh thành, ba người tách nhau ra, Tự Hoan nhảy chân sáo về tìm tình nhân trong mộng, Tư Đồ Vân Sơ nhìn bóng lưng y thở dài, cùng Đường Văn về phủ, đến bên ngoài đã nghe thấy tiếng cãi cọ um sùm của nữ nhân.
Lão quản gia thấy hắn trở lại thiếu điều muốn quỳ xuống bái lạy: "Tổ tông của tôi ơi, ngài về rồi, mau mau, đại nhân và Nhị tiểu thư sắp đánh nhau rồi."
Hả, đánh nhau…..
Vừa bước vào thư phòng, Tư Đồ Vân Sơ đã thấy Tư Đồ Tuyết Nhã gầm gừ, tóc tai cũng rối tung rối mù, ừm thì hắn đã khá quen rồi, còn phụ thân… Chắc là sắp tức chết đi.
Cách đây nửa canh giờ, nghe tin Tư Đồ Tuyết Nhã đã trở lại, vốn muốn cùng nữ nhi hảo hảo tâm sự, nào ngờ, nàng mở miệng một câu đều là lỗi của Nhã Y, một câu là bọn họ hãm hại nàng, Tư Đồ Kiệt thật hận không có chỗ để đánh: "Ai biểu ngươi lên đài biểu diễn, chả phải là ngươi tự ý cho mình là đúng, tự làm tự chịu sao?"
Tư Đồ Tuyết Nhã nghiến răng, chỉ vào Tư Đồ Vân Sơ: "Người xem, nữ nhi bị vũ nhục như vậy, hắn là ca ca lại không bảo vệ ta."
Tư Đồ Vân Sơ bên này đang bình thản uống trà xem kịch hay lại bị chỉ đích danh, chỉ dám giương mắt phượng vô tội mà nhìn phụ thân cầu công bằng.
Tư Đồ Kiệt: "Ngươi câm miệng cho ta, chuyện đến nước này còn dám ngày ngày ra đường, ngươi sợ phủ tướng quân chưa đủ mất mặt sao hả?"
"Ta làm gì chứ!" Tư Đồ Tuyết Nhã không phục: "Tại sao Tư Đồ Vân Sơ là nam ti suốt ngày ở cạnh tên cẩu nô tài kia thì được, còn ta chỉ ra ngoài gặp mặt Đại Hoàng tử một xíu thì lại xem là chuyện mất mặt, ta không phục!"
Cẩu nô tài…
Tư Đồ Vân Sơ lạnh lùng nhìn Tư Đồ Tuyết Nhã, vứt ly trà xuống đất, bước chậm tới, vươn tay đánh "chát" một cái vào khuôn mặt đang nhăn nhó của nàng.
Tư Đồ Tuyết Nhã bị đánh thì ngây cả người, chầm chậm quay đầu lại: "Tư Đồ Vân Sơ, ngươi dám đánh!"
"Chát, chát!" Lại thêm hai tiếng bạt tai, đánh cho Tư Đồ Tuyết Nhã hoàn toàn sững sờ.
"Ta đã cảnh cáo không được gọi cả họ tên ta lần nữa rồi mà." Tư Đồ Vân Sơ đứng từ trên cao nhìn xuống vị muội muội bị mình đánh lảo đảo.
"Vân Nhi." Tư Đồ Kiệt cũng bị dọa đến đứng hình, nhi tử đáng yêu ngày trước thay đổi rồi, nam tử trước mặt, tư thái phát ra đều mang theo nhuệ khí áp người.
Tư Đồ Vân Sơ cười nhạt: "Còn nữa, đừng bao giờ để ta nghe thấy câu nói Đường Văn là cẩu nô tài, nếu không, ngay cả phụ thân cũng không giữ nổi mạng chó ngươi đâu."
"Chúng ta đi." Tư Đồ Vân Sơ xoay người bước ra cửa, Đường Văn đau lòng nhìn tay hắn đã đỏ hết lên, cục bông chắc hẳn rất đau.
Ba người bên ngoài vội núp sau hòn đá lớn, đợi hai người đi rồi mới dám ló đầu ra.
"Thấy chưa, ta đã nói tên tiểu tử Vân Sơ sẽ không để ai ức hϊếp Văn Nhi." Trương đại gia hãnh diện, mũi cùng sắp nở hoa.
"Ân, ân." Tư Đồ Nhã Y cùng Tiểu Hoa gật đầu tán thành.
Vò vò mái tóc hai nàng, Trương Thành Vũ từ trong ngực lấy ra hai cây trâm ngọc: "Cho hai ngươi, trâm làm từ thạch anh ở núi Lạc Kỳ đó nha."
Bốn cặp mắt mèo phát sáng nhìn ông, hai nàng cười đến vô cùng sáng lạn, ai da, nhìn sao cũng đáng yêu hơn Tiểu Hồng!
(Tuấn mã lúc này: "Hắc xì, ai nói xấu ta.")
Bên trong thư phòng, Tư Đồ Kiệt trừng mắt nhìn Tư Đồ Tuyết Nhã, nữ nhi ngày càng không hiểu chuyện: "Ta cấm ngươi bước ra khỏi phủ nửa bước, đặc biệt không được gặp mặt Đại hoàng tử."
Không cho nàng gặp Đại hoàng tử, là sợ người kia sao? Hay sợ nàng cùng nam nhân một chỗ, sẽ bất lợi với phụ tử hai người, được được, Tư Đồ Vân Sơ, Đường Văn mối nhục ngày hôm nay ta sẽ đòi lại hết toàn bộ.