Chương 29

Bá quan văn võ nháy mắt ngây người, ngay cả Thừa tướng lớn tuổi bình thường sẽ không để lộ biểu tình, lúc này cũng bị sặc đến ho khan, thầm cảm khái Tư Đồ Kiệt đào ra một nữ nhi hảo đến vậy. Các gia quyến bên cạnh chỉ biết há miệng, nửa lời cũng không nói, dù gì cũng là con gái đại tướng quân, bọn họ không muốn đắc tội.

Hoàng thất cũng chả khác gì, Cao Tư Dụ quay sang đã thấy hai phi tử che miệng cười đến sắp ngất, hoàng hậu cũng nhịn đến vai suýt run run, thân là thiên tử, ông cũng không chịu nổi, bỗng một tiếng "phụt" phát ra phá tan cục diện rối rắm.

"Hài nhi xin lỗi…" Cao Thiên Lãng chỉ vừa mới uống một chung rượu, nào ngờ nữ nhân kia thật sự rất buồn cười, mới giật mình phun hết rượu ra bên ngoài.

"Xoạc", bên cạnh, Cao Thiên Triệt mở quạt trong tay, che lấy mặt mình, ánh mắt xấu xa nhìn kẻ đen mặt dưới đài.

Cao Thiên Ca tức giận, mây đen giăng kín trên đầu, ngón tay gảy đàn dùng lực mạnh đến mức ứa máu, nghiến răng thầm mắng nữ nhân ngu xuẩn, vờ như không, tay trái bắn ra ba hạt đậu đỏ, Tư Đồ Tuyết Nhã còn đang say sưa đắm mình vào điệu vũ, chân giẫm lên nó, mất thăng bằng ngã xuống, "rẹt" một tiếng, âm thanh của vải rách.

"....." Tư Đồ Tuyết Nhã hoang mang bị ngã đến đau, cảm thấy đôi chân hơi lành lạnh, nàng cúi đầu liền để ý thấy váy hoa đã rách, để lộ hai cái đùi trắng nõn ra ngoài… Bộ đồ này là Nhã Y đưa cho nàng, ả tiện nhân đó dám hại nàng.

Tư Đồ Nhã Y bên này nào biết, mình đã trở thành tầm ngắm của đối phương, muốn tiến lên giúp lại bị Tư Đồ Vân Sơ kéo tay lại, quả nhiên trên đài cao Cao Thiên Ca đã lấy áo choàng của mình khoác lên người Tư Đồ Tuyết Nhã, bốn mắt nhìn nhau, cảnh sắc xung quanh như nở rộ: "Cảm… cảm ơn."

Yến tiệc cũng vì sự cố này mà ngừng lại, Cao Tư Dụ cũng rất có lòng nghiêm cấm chuyện này bị đồn thổi ra ngoài, mà miệng lưỡi con người, giấu một ngày không giấu nổi cả đời.

Lão quản gia dìu Tư Đồ Nhã Y lên xe, quay đầu đã thấy Đại Hoàng tử cùng Nhị Tiểu thư cùng lên xe ngựa, chỉ biết bất lực thở dài, tướng quân không mong con cái dính dáng đến tranh đấu hoàng tộc, vừa vui mừng vì nhi tử hiểu thông, lúc về lại đau lòng nữ nhi hồ đồ.

Tư Đồ Tuyết Nhã như vẫn bị chuyện vừa nãy làm cho kinh sợ, nhất quyết giữ lấy Cao Thiên Ca không buông, hắn không phản kháng, sở dĩ muốn nhân cơ hội này gặp được người kia, thế nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy người, hắn chỉ đành ngoắc tay gọi lão quản gia: "Đại công tử sao còn chưa thấy?"

Lão quản gia cung kính đáp: "Thưa điện hạ, Tư Đồ Thiếu gia căn dặn đưa hai tiểu thư về nhà trước, người còn chút việc phải làm."



"Vậy sao?" Cao Thiên Ca nhíu mi, kéo lại màn xe, tuy bực bội vì không gặp được người kia, lại nhìn nhìn nữ nhân, thêm một quân cờ cũng không tệ.

…..

Sông Tương Nguyệt vào ngày rằm trung thu mỗi năm đều tổ chức lễ thả hoa đăng, lúc tới nơi đã thấy dòng người tấp nập, Tư Đồ Vân Sơ bị vây vào giữa đám đông, lúc vùng vẫy thoát ra được lại không thấy bóng dáng Đường Văn đâu.

"Đường Văn." Tư Đồ Vân Sơ lớn tiếng gọi, lại bị âm thanh náo nhiệt che đi, hoảng loạn quay đầu tìm kiếm thân ảnh nam nhân trong vạn người.

Nhón chân nhìn vào trong đám đông, Tư Đồ Vân Sơ nghe được người gọi tên mình, quay đầu quả nhiên là người nọ, vội vàng chạy đến bên cạnh: "Văn, ngươi không sao chứ?"

"....." Đường Văn mỉm cười, giơ hai tay cho hắn xem.

Tư Đồ Vân Sơ nhìn, trên tay y là hai cái đèn hoa đăng hình hoa sen đỏ, ở giữa còn có một ngọn đèn nhỏ cháy lượn lờ.

Đường Văn cho Tư Đồ Vân Sơ một cái, cái còn lại giữ cho mình, tay phải nắm tay trái hắn, một đường thoát khỏi đám đông chạy về cuối sông Tương Nguyệt, tìm đến một nơi tương đối ít người hơn chút.

"Mau mau thả đèn, sắp qua giờ lành rồi." Tư Đồ Vân Sơ ngồi chồm hổm bên cạnh bờ sông, đem đèn hoa đăng thả xuống nước, Đường Văn khẽ cười, cũng đến ngồi cạnh, đèn hoa đăng rời khỏi tay, trước sau sánh đôi với nhau như một đôi thiên nga, vĩnh viễn không chia lìa.

"Á!" Tư Đồ Vân Sơ bất chợt la lên, Đường Văn khó hiểu nhìn hắn: "Ta còn chưa cầu nguyện, phải lụm lên làm lại mới được."

Xắn xắn tay áo, Tư Đồ Vân Sơ định bụng xuống nước, lại bị Đường Văn từ sau lưng ôm lấy, y xòe lòng bàn tay cho hắn xem: "Kẹo đậu xanh, ta không biết ngươi mua từ lúc nào đó."

Đường Văn xoa xoa cái mũi không trả lời.



"Đi thôi." Tư Đồ Vân Sơ nhìn hai ngọn đèn trên nước chỉ còn chấm nhỏ, nói với Đường Văn: "Văn, cõng ta về phủ."

Thiếu niên mười bảy tuổi, so với ba năm trước không khác là bao, Tư Đồ Vân Sơ vòng tay qua cổ nam nhân, đầu tựa vào lưng, yên ổn mà nhắm mắt, Đường Văn đưa tay nâng cánh mông mềm mại, mặt bất giác đỏ lên, xúc cảm thật kỳ lạ.

"Văn." Tư Đồ Vân Sơ kêu tên.

"Ân." Đường Văn đáp, sau đó trong miệng của y lại có thêm một viên kẹo đậu xanh mềm ngọt.

"Nếm thử xem." Tư Đồ Vân Sơ nhẹ giọng cười: "Ta biết ngươi không thích đồ ngọt, xem như hưởng chút không khí trung thu đi."

"Rất ngon." Đường Văn trả lời, tay dùng lực sốc người lên lưng, tránh bị tuột xuống.

"Văn, chờ ta ba năm nữa kiếm đủ tiền, chúng ta lại rời đi." Tư Đồ Vân Sơ cũng bỏ kẹo đậu xanh vào miệng, nói với Đường Văn.

"Được." Đường Văn gật đầu, chủ tử đi đâu hắn sẽ đi đó.

Dụi mặt vào lưng nam nhân, hắn vui vẻ cọ cọ, như nghĩ đến gì, lại nói: "Văn, nếu ngươi cùng người mình yêu có tiểu oa nhi, ngươi sẽ rất thương nó đúng chứ."

Bước chân Đường Văn dừng lại, sau như không có gì mà bước tiếp, người mình yêu, bất giác gương mặt của người trên lưng lại xuất hiện trong suy nghĩ của y, nếu người đó là cục bông, y chắc chắn sẽ hạnh phúc: " Ân."

Tư Đồ Vân Sơ mỉm cười ngọt ngào, bóng dáng hai người trong đêm khuya lạnh lẽo, tự sưởi ấm cho nhau.