Chương 28

"Chúng ái khanh bình thân." Hoàng đế Cao Tư Dụ ngồi xuống long ỷ, phất ống tay áo.

"Tạ chủ long ân." Mọi người hành lễ tạ ơn, theo sau đồng loạt ngồi xuống.

Cao Hoàng ánh mắt ra hiệu, thái giám Xuân Vãn nhận lệnh phân phó: "Khai tiệc."

Cầm sư nhạc xướng, vũ công yểu điệu khiêu vũ trên đài cao, Cao Tư Dụ lại cảm thấy mọi năm đều như nhau, có hơi tẻ nhạt: "Hoàng hậu, trẫm cảm thấy yến hội năm nào cũng một màu, ngươi đề xuất thử xem."

Hoàng đế ngây ngẩn nhìn hoàng hậu của mình, khuôn mặt y kỳ thực rất tuấn tú, chỉ là trên trán có vết sẹo nhỏ thoạt nhìn có chút xấu xí, như một món trang sức đắt tiền lại bị vết xước nhỏ, dù có giá trị liên thành chung quy vẫn là không hoàn mỹ, ông nghĩ sở dĩ không thích y, không thân cận nam sắc chỉ là một vấn đề, có lẽ một phần cũng là do cảm xúc này gây ra.

Giờ đây thoạt nhìn thân thể Đàm Tư Tình có chút gầy yếu, nụ cười thiếu niên rạng ngời như trời quang năm đó cũng đổi thành điệu bộ lạnh lẽo tựa ngày đông.

Cẩn thận dò xét y hồi lâu, hai bên đều im lặng.

Đàm Tư Tình nhìn ông, dung nhan tuấn tú không giấu được đôi mắt lạnh nhạt cực điểm, tình cảm thời niên thiếu suy cho cùng vẫn không đấu lại thời gian: "Bệ hạ, thần nghĩ, chi bằng để các công tử, tiểu thư nhà văn võ bá quan lên biểu diễn sở trường của bản thân."

Cao Tư Dụ cười vui vẻ: "Được rồi, cứ theo ý hoàng hậu."

Hiện trường yến hội chớp mắt nhộn nhịp hẳn lên, quả nhiên nữ tử nhà quyền quý đều được giáo dưỡng rất tốt, đánh đàn, ngâm thơ, vẽ tranh hay hát xướng đều am hiểu, ngay cả nam tử cũng không chịu thua kém, đánh võ, múa kiếm, đều cố gắng đứng trước Cao Hoàng phô bày bản lĩnh.

Tư Đồ Vân Sơ buồn tẻ ngồi một bên thưởng thức rượu, tâm hồn đã bay đến chỗ nam nhân, sau khi sống lại hắn đối Đường Văn chỉ nghĩ giữ lấy y bên cạnh, cho dù không yêu, nhưng cũng không cho phép y rời khỏi, chỉ là hiện tại, hắn nhận ra… Hình như mình thích đầu gỗ mất rồi. Ba năm liều mạng kiếm tiền, chính là ước mong một ngày hắn sẽ mang y rời xa kinh thành, rời xa hoàng cung xa hoa trụy lạc, rời khỏi đám hoàng thất đáng sợ, tìm một thôn làng xa xôi, làm một đôi phu phu còn sinh thêm hai cái bảo bảo đáng yêu nữa.

Đương lúc mơ đến viễn cảnh thật đẹp, cùi chỏ như bị ai huých nhẹ, Tư Đồ Vân Sơ mơ màng nghiêng đầu nhìn Tam muội, nàng nói: "Ca ca, mọi người đều đang nhìn, chờ chúng ta biểu diễn."

"....." Biểu diễn cái gì mới được, không thể biểu hiện quá xuất sắc, cũng không thể qua loa lấy lệ, Tư Đồ Vân Sơ sầu não.

Quần chúng cả sảnh đều trông chờ tiết mục nhà Tư Đồ tướng quân, trước cái nhìn đầy mong đợi của bọn họ, người đứng lên nào phải Đại Thiếu gia, mà là Nhị Tiểu thư - Tư Đồ Tuyết Nhã.



"Ngồi xuống." Tư Đồ Vân Sơ nhíu mày, trầm giọng quát.

Nằm mơ, Tư Đồ Tuyết Nhã như không nghe thấy, tự mình bước lên đài cao, khuôn mặt nữ nhân rất đẹp, một thân trắng như tuyết, dưới ánh trăng phát ra một loại mê hoặc lòng người, thanh âm nàng nhỏ nhẹ: "Thân nữ Tư Đồ Tuyết Nhã, nữ nhi của Cao Đại tướng quân, xin bái kiến hoàng đế bệ hạ, hoàng hậu nương nương và ba vị điện hạ."

"Ca ca…" Tư Đồ Nhã Y kéo kéo vạt áo Tư Đồ Vân Sơ, trong lòng dâng lên dự cảm xấu chẳng lành, hắn vỗ về bàn tay nhỏ, bảo nàng yên tâm, Tư Đồ Tuyết Nhã con đường này là do ngươi chọn, kết cục ra sao, đều là do bản thân ngươi tự tạo nghiệp.

Nghe Tư Đồ Tuyết Nhã nói xong lời này, Cao Thiên Ca thản nhiên đưa mắt nhìn đánh giá, quả nhiên dung mạo tương tự bảy tám phần, nụ cười bên môi bất giác giương lên.

Lại là một con hồ ly, Cao Thiên Triệt liếc mắt hừ lạnh, dường như lúc này hắn còn chưa biết Cao Thiên Ca và Tư Đồ Vân Sơ đã chấm dứt từ lâu.

Cao Thiên Lãng chả lấy làm lạ gì, ba năm trước tại tiệc sinh thần của Tư Đồ Vân Sơ, lúc đầu hắn cũng bị dáng vẻ "băng khanh ngọc khiết" của nàng làm cho say đắm, đến khi "phượng hoàng niết bàn" một thân rực đỏ như hỏa diễm xuất hiện, hắn mới biết thế nào là "nhất kiến chung tình", chỉ có người nọ mới xứng đi bên cạnh hắn.

Thu lấy tâm tư ba hoàng nhi vào trong mắt, Cao Tư Dụ lúc này mới mỉm cười: " Ân, là nhi nữ của Tư Đồ ái khanh nha, mau đến cho trẫm xem."

Tư Đồ Tuyết Nhã trong lòng cười thầm, đường đến ngôi vị cao nhất chẳng phải rơi vào mắt xanh của hoàng đế sao? Nàng nhẹ ngẩng cao đầu, đôi mắt trong vắt mang theo chút si mê, môi đỏ mọng nhẹ mỉm cười: "Thân nữ có thể nhờ Đại Hoàng tử giúp tấu một khúc nhạc được không ạ?"

Cao Tư Dụ không trả lời, ngược lại hỏi: "Ca Nhi, ngươi thấy sao?"

Cao Thiên Ca cúi đầu, chắp tay đáp: "Thần nhi thật sẵn lòng."

Nội vụ nhanh lẹ bài trí mọi thứ, Cao Thiên Ca thả người bay xuống, vững chãi ngồi trên ghế, ánh mắt đối diện với Tư Đồ Tuyết Nhã, nam nhân này thật anh tuấn, trái tim thiếu nữ của nàng chợt rung nhẹ, hắn nhẹ gảy dây cầm, tiếng đàn du dương trầm bổng, bước chân nàng theo nhịp điệu của hắn, vũ khúc miên mang khuấy động lòng người.

"Ca ca, mau… mau nhìn kìa!" Âm thanh Tư Đồ Nhã Y đang sợ hãi, đúng vậy chính là sợ hãi, Tư Đồ Vân Sơ sống chết không dám mở mắt nhìn thẳng, Tư Đồ Tuyết Nhã trên đài cao đang uốn éo thân mình có khác gì con cá chạch bông không chứ, tay chân múa may tán loạn, hoàn toàn không ăn khớp vào tiếng đàn tuyệt mỹ phía trên.

Trời ạ, Trương Tiểu Ái ơi là Trương Tiểu Ái, ngươi kiếp này được ban cho một nhan sắc kiêu sa đến vậy, cớ gì lại không có não để dùng.