Chương 2

Không biết qua bao lâu, vạt áo bắt đầu động đậy, tiếp đó, một thân bạch y thoát tục vững vàng đáp xuống bậc thềm.

“Thảo dân tham kiến tam hoàng tử.” Lão quản gia rất nhanh đã nhận ra thân phận của nam tử đứng trước mặt mình, nhanh chóng quỳ gối hành lễ, so với trước, chỉ có cung kính hơn.

Tam hoàng tử - Cao Thiên Lãng, mười bốn tuổi, dung mạo anh tuấn, ái tử duy nhất của Thục Phi, nữ nhân được Cao Hoàng vô cùng sủng ái. Nói đến bối cảnh, Thục Phi vốn là nữ tử thôn quê, lại may mắn trong một lần săn bắn rơi vào mắt xanh của hoàng đế, lại nói, yêu mẫu thân sẽ yêu luôn nhi tử, nhưng từ khi sinh ra Cao Thiên Lãng lại bị phụ thân ghét bỏ, lạnh nhạt.

“Đứng lên đi.” Cao Thiên Lãng quan sát thái độ của lão nhân, rất hài lòng, trong triều ít nhiều lời đồn “Tam hoàng tử không được sủng” vẫn bị đồn ra ngoài, nhiều kẻ trước mặt hắn một bộ vâng vâng dạ dạ, nào biết sau lưng lại coi thường hắn thành cái dạng gì.

Không chờ lão nhân phản ứng, Cao Thiên Lãng đã sải chân bước vào trong.

Sảnh chính đèn đuốc sáng trưng, tiệc rượu say sưa, hiển nhiên vị Tư Đồ tướng quân nào đó đang cười không khép miệng được.

Hôm nay là sinh thần mười bốn tuổi của nhi tử bảo bối của ông.

Tư Đồ tướng quân – Tư Đồ Kiệt chỉ gần bốn mươi tuổi, vóc dáng to lớn mạnh mẽ đích thị của người luyện võ lâu năm, bởi thời gian dài sinh sống trên chiến trường, toàn thân hiển nhiên bám thêm một tầng lệ khí.

Bình thường văn võ bá quan trong triều đối với Tư Đồ Kiệt vừa kính vừa sợ, người này bình sinh luôn mang gương mặt như muốn gϊếŧ người, âm lãnh quanh năm. Có lẽ, như lời đồn, Tư Đồ tướng quân rất thương yêu nhi tử của mình, tính tình hôm nay cũng hòa hoãn đi nhiều, một vài người không kìm được muốn tới làm thân.

Khi Cao Thiên Lãng đi vào, trong buổi tiệc người ngồi ở ghế chủ vị trên kia sắc mặt vui mừng, bên cạnh đặt một thanh đại đao to lớn, toát ra khí thế bức người, tự nhiên là Tư Đồ tướng quân.

Tư Đồ Kiệt bên này cũng vừa vặn nhìn thấy hắn, rất nhanh đã rời khỏi chủ vị, tiến lên hành lễ.

Văn võ bá quan bên cạnh sắc mặt đồng dạng như giẫm phải phân chó, nói không nhìn thấy tam hoàng tử là giả, nhưng một kẻ không được đế vương ân sủng, bọn họ thật không muốn nhìn đến, thế mà… Thấy thái độ tôn kính của đại tướng quân, đám người họ cũng không thể biệu hiện quá mức bất kính, ngộ nhỡ, quan lớn trong triều nắm quyền không nói, còn đám quan hạ phẩm như họ, một câu của Cao Thiên Lãng muốn gϊếŧ liền gϊếŧ.

Nghĩ thông suốt, những kẻ đó liền theo sau tướng quân cúi người, hô to: “Tham kiến Tam hoàng tử.”



Dĩ nhiên ánh mắt khinh thường của bọn chúng đều bị Cao Thiên Lãng ghi tạc, hít sâu rồi nhắm mắt, áp chế lửa giận trong lòng, khi mở mắt lần nữa, Cao Thiên Lãng lại bày ra vẻ mặt tươi cười: “Mọi người không cần đa lễ, mau đứng lên hết đi.”

Cao Thiên Lãng dìu lấy Tư Đồ Kiệt, ân cần hỏi han: “Nay sinh thần của ái tử trong nhà, ta có chút lễ muốn tặng cho Tư Đồ thiếu gia, chẳng biết… hiện tại thiếu gia sao còn chưa xuất hiện?”

Lời này vừa nói xong, khách thứa ít nhiều có hơi hổ thẹn, bọn họ chính là muốn đến lấy lòng tướng quân, nào thật tâm nghĩ đến tiệc sinh thần của ai, còn có, ai rảnh mà bận tâm Tư Đồ thiếu gia gì gì đó… Giờ ngẫm lại, đám người bọn họ thật không có đầu óc.

Tâm tư của mấy người, sở nhiên Tư Đồ Kiệt đều nhìn thấu, nhưng là ngày vui của con trai, ông không muốn để ý, nhưng lúc này, nhìn tam hoàng tử một thân trắng như tuyết, gương mặt ẩn nhẫn không lộ ra biểu tình, chỉ vừa vặn một câu nói, đích thật là khiến ông hài lòng.

Tranh đấu hoàng tộc! Một lần lỡ bước, vạn kiếp bất phục.

Đối với việc ai sẽ thừa kế vương vị, Tư Đồ Kiệt hiển nhiên không muốn dấn vào quá sâu. Cao quốc coi trọng quyền lực, bởi không muốn hậu cung tranh loạn làm ảnh hưởng đến hoàng đế, từ các đời vua trước, hoàng hậu đều là nam tử, hiển nhiên đích tử nhà quan lại là đối tượng bị các thái tử, hoàng tử nhắm đến.

Con trai ông là nam ti thì sao? Chỉ cần nó không muốn, ông đảm bảo cho nó một đời an nhiên, không dính dáng gì đến khói lửa hoàng cung.

Đương lúc Tư Đồ tướng quân còn suy nghĩ cho tương lai của nhi tử, bên cạnh đã truyền tới mấy tiếng hít khí.

“Đẹp quá!”

“Là Nhị tiểu thư sao?”

Nhị tiểu thư trong lời mọi người dĩ nhiên là con gái của thϊếp thất, nàng nhỏ hơn Tư Đồ Vân Sơ hai tuổi, tuy còn nhỏ, nhan sắc đã diễm lệ kinh người. Tư Đồ Tuyết Nhã đứng tại bậc cửa, gương mặt non nớt ánh lên vẻ thẹn thùng, vì dịp này, nàng đã chuẩn bị rất lâu, cố ý lựa một bộ y phục thuần trắng thêu hoa tuyết liên, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ được nét xinh đẹp dịu dàng.

“Nha đầu này, sao vẫn còn đứng đó, mau vào đây.” Tư Đồ tướng quân đối với con gái mình cũng thật cưng chiều, đứa trẻ này so với mẫu thân của nó còn phong tình vạn chủng hơn.